80s toys - Atari. I still have
blogqn.wap.sh - Trang tải game, phần mềm ứng dụng và giải trí miễn phí!
BonBa9x.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Cho Mobile
Cho Bạn Và Cho Tôi
Truyện thiếu nhi

 

Chương 15

Bọn cướp vẫn đuổi theo Bích nô cô và sau khi bắt được thằng người gỗ chúng đem treo cổ lên một cành sồi lớn.

Bích nô cô thất vọng định nằm dài ra đất để chịu trận. Nhưng nhìn quanh mình nó thấy sau những vòm cay xanh, một điểm sáng. Đó là một cái nhà trắng như tuyết.
Nó nghĩ bụng:
- Nếu mình còn đủ sức chạy thẳng đến cái nhà ấy thì chắc là thoát nạn. Không để mất một phút, nó chạy như điên, như cuồng, băng qua khu rừng ấy.
Nó gõ cửa! Chẳng một ai trả lời cả.
Nó đập mạnh hơn vì nghe tiếng chân và hơi thở của hai thằng kẻ cướp mỗi lúc một gần.
Vẫn im lặng như trước.
Biết gõ nữa chẳng ích lợi gì, nó thất vọng quá, mơí lấy tay để đấm ; chân để đạp vào cửa.

Một người con gái trẻ và đẹp với mái tóc xanh hiện ra trong khung cửa sổ. Mặt nàng trắng như bạch lạp, hai mắt nàng nhắm lại, và hai tay vòng  trước ngực. Nàng nói nhưng môi vẫn không động đậy, giọng nhỏ nhẹ như từ cõi âm đưa lại:
- Trong nhà này còn có ai nữa đâu! Mọi người đều đã chết cả rồi.
Bích nô cô vừa khóc vừa la:
- Ít nhất nàng cũng mở cửa cho tôi vào với!
- Chính tôi cũng đã chết rồi.
- Chết! Thế thì nàng đứng làm gì ở cửa sổ thế?
- Tôi chờ người ta đem quan tài đến để khiêng tôi đi!

Nói xong, nàng biến mất và cửa sổ êm đềm đóng lại.
Bích nô cô la lớn:
- Nàng tóc xanh xing đẹp kia ơi! Nàng làm phúc mở cửa cho tôi với! Hãy thương hại thằng trẻ con khốn khổ này đang sắp bị lọt vào tay quân cư ….
Nó nói chưa trọn chữ thì đã bị thộp cổ và nghe giọng hai tên cướp dọa nạt:
- Lần này thử mày có thoát khỏi tay chúng tao không?
Bích nô cô trông thấy cái chết trước mắt, nó run quá đến nỗi những khớp xương chân gỗ kêu trèo trẹo và những đồng tiền vàng chạm vào nhau thành tiếng.
Bọn cướp hỏi:
- Giờ mày có chịu hả họng ra không? Hả họng không? Mày không trả lời hử? Để xem! Lần này chúng tao làm cho mày phải mở miệng.
Chúng nó rút hai con dao găm lớn và dài như dao cạo đâm phập vào lưng Thằng người gỗ.

Cũng may Thằng người gỗ làm bằng thứ gỗ tốt nên lúc dao đâm vào bị mẻ tan, thành trăm nghìn mảnh, khiên bọn cướp chỉ còn trên tay có hai cái cán. Chúng mình nhau để bàn bạc.
Một thằng nói:
- Tao có cách. Phải treo cổ nó lên. Chúng ta hãy treo cổ nó lên.
Thằng kia lặp lại:
- Treo cổ nó lên.
Tức thì Thằng người gỗ bị trói cặp cánh, hai tay vòng ra phía sau lưng. Đoạn bọn cướp tròng dây thong lọng vào cổ nó rồi treo lên một cành cây rất lớn. Bọn cướp ngồi đợi cho đến lúc thằng này tắt thở. Nhưng đợi đã ba tiếng đồng hồ mà cặp mắt của Thằng người gỗ vẫn mở trừng trừng và miệng vẫn ngậm chặt lại, thân mình nó cũng chẳng dãy dụa gì cả.

Đợi lâu quá, bọn cướp cười và nói với Bích nô cô:
- Thôi để ngày mai chúng tao sẽ trở lại đây, chúng tao mong rằng mày sẽ lễ phép mà chết, còn mồm thì mở ra nhé!
Thế rồi chúng bỏ đi.
Trong lúc ấy, một ngọn gió từ phương Tây nổi lên thổi rất mạnh, đưa Thằng người gỗ quay vòng vòng một lúc, ồn ào như tiếng chuông khua trong các buổi lễ.
Gió đưa như thế làm cho Thằng người gỗ rất đau đớn. Cái nút thắt cứ siết mãi vào cổ nó, khiến nó nghẹt quá thở không được nữa.
Dần dần, cặp mắt nó mờ đi. Nhưng trong lúc nó có cảm giác tử thần sắp đến bắt nó, thì nó hy vọng một bàn tay từ thiện nào đó sẽ cứu vớt nó!
Nhưng đợi đã lâu vẫn không thấy ai đến, thì hình ảnh ông bố đáng thương của nó hiện ra. Khi sức cùng lực kiệt, mồm nó còn lẩm bẩm:
- Bố ơi bố; nếu bố có mặt tại đây!...

Vì hụt hơi nên nó không nói tiếp được nữa. Nó nhắm mắt, mở miệng, buông xuôi hai chân, dãy dụa một cái rất mạnh rồi thẳng đờ ra.


Chương 16

Nàng thiếu nữ tóc xanh đem Bích nô cô về, đặt nó trên giường và mời bác sĩ đến chẩn mạch xem thử nó còn sống hay đã chết.

Trong lúc Bích nô cô bị quân cướp treo lên cành cây và sắp sửa chết, thì nàng thiếu nữ tóc xanh lại đứng ở cửa sổ. nàng cảm động và thương hại khi thấy Thằng người gỗ bị treo cổ và ngọn gió Tây thổi tòn ten trông như nó đang khiêu vũ.
Nàng vỗ tay ba tiếng, và cất tiếng gại ba lần;
Dấu hiệu vừa dứt, thì nghe như có tiếng chim vỗ cánh vùn vụt bay đến. Và một con chim ưng đã thấy đậu ở cửa sổ.
Chim ưng cúi đầu lễ phép hỏi:
- Thưa tiên nương, bà đòi chúng tôi đến có việc gì?
Cũng nên nói để các em biết rằng nàng thiếu nữ tóc xanh không ai khác hơn là một bà tiên đã sống lâu năm trong khu rừng này.
- Ngươi có thấy Thằng người gỗ hiện đang bị treo cổ và thân mình nó ađng đưa qua đưa lại ở cành cây sồi đó không?
- Dạ thấy.
- Người hãy lập tức bay đến đó, lấy mỏ mà mổ cho đứt giây và đặt nó dưới gốc cây sồi, trên đám cỏ xanh.

Chim ưng cất cánh bay đi và trong hai phút sau thì trở lại.
- Chúng tôi đã thi hành đúng theo thượng lệnh.
- Sao! Nó đã chết hay đang còn sống?
- Mới trông thì tưởng như nó đã chết, nhưng có lẽ nó chưa thật chết vì chúng tôi vừa tháo nút giây ra thì nó thở một hơi khoan khoái và nói nho nhở:
- Giờ mình thấy hơi dễ chịu.
Bà tiên lại vỗ tay và gọi hai tiếng nữa, thì bỗng thấy một con chó xuất hiện và đứng thẳng hai chân sau như người vậy.
Con chó này mặc quần áo như một gã đánh xe trong ngày khánh tiết. Trên đầu có đội một cái mũ ba sừng, kết giải vàng chụp lên mớ tóc giả màu vàng hoa, đánh thành từng lọn nhỏ, xù xuống tận cổ.
Nó mặc một thứ lễ phục màu sô cô la, nút kim cương có hai túi để lúc nào chủ cho xương mà gặm thì bỏ vào đó. Quần cụt của nó bằng nhung đỏ sẫm. Nó mang bít tất lụa và một đôi giày phía trên cổ bẻ lật xuống. Lúc nào mưa, nó chuồi cái đuôi vào trong một cái bao nhung xanh.

Nàng tiên nói với con chó:
- Lại đây Mi Đô! Hãy sửa soạn cỗ xe ngựa tốt nhất của ta và đi vào rừng. Khi nào ngươi đến gần gốc cây sồi, và thấy một Thằng người gỗ gần chết nằm trên cỏ thì hãy ẵm nó, nhẹ nhàng đặt lên nệm xe và đem về đây cho ta.
Con chó muốn tỏ rằng mình đã nghe rõ mệnh lệnh của chủ, vẫy bao nhung xanh ba cái và chạy vùn vụt như một con ngựa đua.
Chẳng bao lâu, một cỗ xe rất đẹp, kết lông vịt và lót dạ, từ trong nhà xe đi ra. Một trăm cặp chuột bạch kéo xe, còn Mi Đô ngồi chễm chệ ở trên, lấy roi quất bên tả, rồi bên hữu như gã đánh xe lo sợ trể nải công việc.
Chưa đầy mười lăm phút cỗ xe đã trở về. Nàng tiên đứng ở trước cửa, bồng Bích nô cô vào, đặt trong một phòng chung quanh tưởng bằng xa cừ. Nàng mời các vị bác sĩ có tiếng trong vùng đến.
Trước cả là bác sĩ Quạ rồi đến Cú Mèo, cuối cùng là Dế mèn biết nói:

Nàng tiên cất tiếng nói cùng các vị bác sĩ lúc ấy đang vây quanh giường của Bích nô cô:
- Tôi muốn các ngươi xem thử Thằng người gỗ này hiện còn sống hay đã chết!
Nghe hỏi thế, bác sĩ Quạ bước đến chẩn mạch Bích nô cô, sở mũi và ngón chân, và sau khi khám xong, liền dõng dạc tuyên bố:
- Theo ý kiến tôi thì Thằng người gỗ này quả thật đã chết rồi. Nhưng nếu có một sự tình cờ nào run rủi khiến nó chưa chết thì lúc ấy hẳn là nó còn sống.
Cú Mèo nói:
- Tôi rất tiếc đã phải phát biểu ý kiến trái hẳn ý kiến của bạn đồng nghiệp và bạn thân của tôi là bác sĩ Quạ. Vì đối với tôi thì Thằng người gỗ này bao giờ cũng vẫn còn sống. Nhưng  nếu có một sự tình cờ gì run rủi khiến nó không thể sống được nữa thì nghĩa là nó thật đã chết rồi.
- Còn ý kiến của ngươi thì sao? Sao ngươi không nói gì cả? Nàng tiên hỏi Dế Mèn biết nói như vậy.
- Tôi nói rằng một ông thầy thuốc thận trọng trong lúc chưa biết nên nói thế nào thì thà đừng nói. Nhưng Thằng người gỗ này đối với tôi có lạ lùng gì đâu! Tôi biết nó đã từ lâu.

Bích nô cô nãy giờ vẫn nằm yên như khúc gỗ, tự nhiên run lên làm rung động cả giường.
Dế Mèn lại tiếp:
- Thằng người gỗ này là một thằng xảo trá, bất trị.
Bích nô cô vừa hé mắr ra liền nhắm ngay lại.
- Nó là một thằng ba que xỏ lá, một thằng ma cà bông.
Bích nô cô ẩn mặt dưới lớp chăn.
- Nó là một thằng con bất hiếu. Nó làm cho bố nó khổ sở ưu phiền …!
Trong lúc ấy thì bỗng có tiếng khóc tấm tức.

Mọi người ngạc nhiên khi lật chăn ra thì thấy Thằng người gỗ đang khóc.
Bác sĩ Quạ dõng dạc nói:
- Khi nào một người chết khóc được tức là người chết ấy sắp lành.
- Bác sĩ Cú mèo tiếp:
- -Tôi rất tiếc đã phải một lần nữa, nói trái hẳn những điều mà bạn đồng nghiệp và bạn thân của tôi:
- Vì theo ý kiến tôi thì khi nào một người chết khóc, tức là người ấy không muốn chết nữa.


Chương 17

Bích nô cô ăn đường nhưng không chịu uống thuốc xổ.

Lúc mấy ông thầy thuốc đã đi rồi, nàng tiên đến gần Bích nô cô đưa tay rờ trán thì thấy nó đang lên cơn sốt.
Nàng lấy một nắm hột trắng hòa vào ly nước, đưa cho Bích nô cô và dịu dàng nói:
- Em uống vào thì sẽ lành bệnh ngay.
Bích nô cô nhìn cái ly, hơi mím miệng và nói một giọng như mếu:
- Có chua không?
- Chua, nhưng sẽ làm cho em khỏe mạnh.
- Nếu chua thì em không uống.
- Hãy vâng lời chị và uống đi!

- Thứ gì chua thì em không thích.
- Uống mau đi! Em uống xong thì chị cho một miếng đường
- Miếng đường đâu?
Nàng tiên lấy ra một miếng đường trong thẩu và nói:
- Đường đây!
- Em ăn đường trước đã rồi sẽ uống ly nước chua này sau.
- Em hứa với chị đã!
- Vâng! Em xin hứa.

Nàng tiên đưa miếng đường ra. Bích nô cô cầm lấy bỏ ngay vào mồm nhai. Nó đưa lưỡi liếm môi và nói:
- Đường ngọt thật! Nếu thuốc xổ mà cũng được như thế này thì ngày nào em cũng xổ cả.
- Em phải giữ lời hứa! Uống thuốc đi cho lại sức.
Bích nô cô uể oải cầm lấy ly, đưa đầu chót mũi vào ly đoạn đưa ly lên môi; lại nhúng đầu chót mũi vào ly lần nữa. Cuối cùng nó nói:
- Chua quá! Chua quá! Em uống không được.
- Sao em lại biết là chua?
- Em đoán thế! Chỉ ngửi mùi cũng đủ biết.Cho em xin thêm một miếng đường nữa rồi em sẽ uống lập tức.

Nàng tiên vẫn kiên nhẫn như bà mẹ hiền, bỏ vào trong miệng nó một miếng đường nữa, đoạn đưa ly ra.
Bích nô cô nhăn mặt:
- Em không uống!
- Vì sao thế!
- Cái nệm ở dưới chân làm em khó chịu.

Nàng tiền vội cất cái nệm.
- Vô ích! vì em không muốn uống.
- Thế có điều gì làm em khó chịu nữa không?
- Cửa phòng khép không kín.
Nàng tiên ra khép cửa lại.
Bích nô cô khóc và hét:
- Nhưng dù thế nào ly nước chua này em cũng không uống đâu! Không .. không…
- Rồi em sẽ hối hận
- Mặc em!
- Trong vài tiếng đồng hồ nữa bệnh sốt sẽ làm em chết!
- Mặc em!

- Thế em không sợ chết à?
- Không bao giờ! Em muốn chết hơn là phải uống thứ thuốc chua này.
Trong lúc ấy cửa phòng bỗng mở lớn. Bốn con thỏ đen như mực, trên vai khiêng cổ quan tài đi vào. Bích nô cô sợ quá, vùng dậy hỏi:
- Các ngươi muốn gì?
Con thỏ lớn hơn cả, nói:
- Chúng tôi đến để khiêng chú mày đi.
- Đến khiêng tôi à? Nhưng tôi đã chết đâu?
- Chưa, nhưng chú mày có còn sống được mấy phút nữa thôi! Vì chú mày không chịu uống thuốc chua cho lành cơn sốt.

Bích nô cô la lớn:
- Tiên nương ơi, tiên nương! Hãy đưa ly thuốc, đưa mau ly thuốc cho tôi, vì tôi không muốn chết … Tôi không muốn chết…
Nó đưa hai tay cầm ly thuốc, nốc cạn một hơi.
Mấy con thỏ nói:
- Chuyến này chúng mình đi không lại trở về không .
Chúng vừa khiêng quan tài đi vừa lẩm bẩm trong miệng.

Giây lát sau, Bích nô cô tự trên giường nhảy xuống đất và lành hẳn bệnh.
Nàng tiên thấy Thằng người gỗ chạy nhảy nhanh nhẹn vui vẻ trong phòng như con gà con thì nói:
- Em thấy thuốc của chị đã thần hiệu chưa? Em lành rồi đó!
- Không những em đã lành mà còn khỏe mạnh nữa! Thật ly thuốc ấy đã cải tử hoàn sinh cho em
- Thế sao em lại đợi chị nói nhiều lần mới chịu uống!
- Bọn trẻ chúng em đứa nào cũng vậy cả. Sợ uống thuốc còn hơn là sợ đau nữa.

-  Xấu chưa! Đứa trẻ nào cũng phải biết rằng: Một phương thuốc hay lại uống đúng nhằm lúc thì trị được bệnh nặng và có khi lại làm cho nó khỏi chết nữa.
- Lần khác em sẽ uống ngay, không cần phải mời mọc. Em cứ nhớ mấy con thỏ khiêng quan tài ấy mãi … Em sẽ chụp ngay ly thuốc uống lập tức …
- Bây giờ em hãy đến gần chị và thuật lại cho chị nghe việc em bị rơi vào tay bọn cướp.
- Ông chủ gánh hát tên là Nuốt Lửa. Ông cho em năm đồng tiền vàng và nói:«Đem về cho bố mày»! Lúc trở về giữa đường em gặp một con Chồn và một con Mèo, toàn là những đứa tử tế cả. Chúng nó nói với em:«Bác có muốn năm đồng tiền vàng biến thành một nghìn, hai nghìn không! Hãy đi với chúng tôi. Chúng tôi đưa bác đến một cánh đồng Huyền Diệu.» Em trả lời:« Đi thì đi!»
Trong lúc đi đường chúng nói: «Hãy dừng chân ở quán Tôm Đỏ đã,» không ngờ đến nửa đêm chúng trở dậy đi trước mất rồi. Em phải đi trong lúc đêm hôm khuya khoắc, trời tối mịt mù. Em gặp hai tên cướp, đầu trùm hai cái bao than. Chúng nói:«Đưa bốn đồng tiền còn lại cho chúng tao.» Em trả lời:« Tôi không có gì cả.

Nhưng chính em dấu tiền trong miệng. Một thằng kiếm cách lấy tay cạy miệng em, nhưng em cắn cho một miếng đứt lìa tay nó và nhả ra. Thế rồi bọn cướp đuổi theo em. Em chạy mãi … chạy mãi … Nhưng chúng tóm được và treo cổ em lên một cành cây sồi và nói: « Ngày mai chúng tao sẽ trở lại đây. Lúc đó mày đã chết rồi, mồm mày há ra và chúng tao sẽ lấy những đồng tiền mày dấu dưới lưỡi.
- Thế hiện giờ em để mấy đồng tiền ấy ở đâu?
- Em đánh mất rồi!
Chính Bích nô cô đã nói láo. Nó dấu kín tiền trong túi. Lời nói dối vừa thốt ra khỏi mồm, thì cái mũi của nó nguyên đã dài sẵn thì lại dài thêm hai ngón tay nữa.
- Em đánh mất ở đâu?
- Ở trong khu rừng gần đây!
Nói láo thêm một lần thứ hai, mũi nó lại dài ra một đoạn nữa.

Nàng tiên lại nói:
- Nếu em đánh mất ở khu rừng gần đây thì chị sẽ kiếm cho. Vì vật gì mất trong rừng bao giờ cũng kiếm được cả.
- Giờ em mới nhớ lại. Lúc uống thuốc em đã lở nuốt mấy đống tiền vào ruột.
Bích nô cô cứ kiếm cách nói quanh, nói quẩn như thế.
Khi nói dối đến lần thứ ba thì mũi nó dài một cách ghê gớm; đến nỗi không thể xây trở qua lại được nữa. Xây về phía bên phải, mũi nó chạm vào giường và cửa sổ, xây về phía bên trái mũi nó va vào cửa lớn trong phòng. Ngẩng đầu lên thì mũi nó suýt đâm vào mắt nàng tiên.
Nàng nhìn nó mà cười.
- Sao chị lại cười?

Bích nô cô vừa thẹn vừa lo, vì mũi nó cứ dài lần ra, mắt có thể trông thấy được.
- Ta cười em hay nói láo.
- Sao chị biết em nói láo?
- Vì nói láo thế nào cũng bại lộ. Có hai thứ nói láo. Một thứ thì ngắn lần chân lại và một thứ thì dài thòng mũi ra. Em thuộc về hạng mũi dài.
Bích nô cô xấu hổ quá định chạy trốn, nhưng không được. Mũi nó dài quá chạy ra không lọt cửa.

 





- MỤC KHÁC
giới tính l Phần mềm l Xem bói l girl xinh vn l Game Hot l girl xinh l GIẢI TRÍ l Trà sữa l mẹo vặt l thủ thuật l sms l Cẩm nang l nhạc chuông l Đọc Truyện
Hosting By Xtgem.com
U-ON bonba9x