Teya Salat
blogqn.wap.sh - Trang tải game, phần mềm ứng dụng và giải trí miễn phí!
BonBa9x.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Cho Mobile
Cho Bạn Và Cho Tôi
Truyện thiếu nhi

 

Chương 13

Vì phải trả tiền thuốc cho Lynn, ba mẹ không đủ sức trả tiền lãi thế chấp căn nhà. Hai người làm việc suốt ngày. Mẹ chỉ về nhà để ngủ mà thôi, còn ba chẳng còn về nhà nữa. Bác Katsuhisa gái hoặc là bà Kanagawa ở nhà với Lynn và Sam suốt ngày trong lúc tôi đi học. Ba mẹ mệt đến nỗi tôi không biết chắc hai người có nhận được cách sắp xếp của bọn tôi mỗi ngày hay không nữa. Có vài ngày chẳng có ai ở bên cạnh chúng tôi.

Hầu như lúc nào Lynn cũng ngủ, những mỗi khi chị thức, chị muốn được chú ý tới. Chị muốn lấy cái bô, hoặc thức ăn, hoặc có ai đó bên mình. Nhưng thỉnh thoảng chị cũng chẳng biết mình muốn cái gì. Đó chính là điều phiền phức nhất. Chị muốn tôi đọc sách cho chị nghe, rồi chị không thích cuốn sách đó và muốn tôi đọc cuốn khác. Rồi chị vẫn không thích cuốn tiếp theo và muốn tôi hát cho chị nghe. Nhưng chị cũng không thích chuyện đó. Cô giáo đã la tôi vì những vết thâm quầng bên dưới mắt. Có vài buổi sáng tôi phải pha cà phê cho mình uống.

Bây giờ thì tôi và Sammy ngủ trong phòng cùng với chị, bởi vì lúc nào cũng cần phải có ai đó ở bên cạnh chị. Có một lần, Lynn thức giấc lúc nửa đêm, chị thường hay làm vậy.

Chị kêu, “Katie?”

Giờ hầu như tôi không còn ngủ say nữa – ngay khi chị gọi tên tôi, tôi luôn bật dậy ngay lập tức, cho dù có mệt mỏi tới đâu. Nhưng tối hôm đó tôi mệt rã rời rồi. Tôi chẳng nhấc mình dậy nổi miếng nào.

“Katie?”, chị gọi lại, có vẻ thiếu kiên nhẫn hơn.

“Ờ hở.” Tôi ngồi dậy. “Dạ, được rồi.”

“Chị muốn uống sữa.”

“Giờ hả? Chị chắc không?”

“Em nói cái gì, chắc không hả? Chị muốn uống sữa.”

Tôi ngồi dậy và đi vào nhà bếp rồi cầm trở ra một ly sữa. Tôi đỡ chị dậy và lượm một cái gối dưới sàn để chêm sau lưng cho chị. Chị nhấp một ngụp sữa rồi nhăn mặt. “Chị muốn đổi lại uống nước được không?”

“Em tưởng chị đã nói là chắc rồi mà!”

Chị nhìn như sắp khóc. “Chị nói chị khát nước!” Chị thả cái ly xuống sàn nhà. Tôi đứng yên tại chỗ một hồi, nhìn cái mền nhỏ của chị ướp nhẹp sữa.

Đột nhiên tôi thấy giận chị. “Ba đã phải đi mua cái mền đó cho chị đó, chị biết không.”

“Chị muốn uống nước.”

Tôi đi vào nhà bếp rồi trở ra lại cùng với ly nước, một cái khăn rửa chén nhúng xà phòng, và một cái khăn tắm. Tôi đưa nước cho chị mà không nói tiếng nào. Sam đang trố mắt ra nhìn theo tôi. Tôi lau cái mền.

Lynn la lên: “Có xà phòng trên cái ly này!” Chị ném cái ly xuống sàn.

Tôi nhìn cái ly trong một lúc. Rồi tôi bắt đầu xỉ vả chị: “Chị phá hư hết mọi thứ!.” Tôi la lên. “Mình mua được một ngôi nhà mới, nhưng chị phá hư mọi thứ hết trọi! Mẹ và ba phải làm việc gần chết để mua cái nhà này. Chị phá tiêu nó rồi!”

Chị có vẻ rất đau một hồi, rồi chị cáu lên. Chị nói: “Chị muốn uống sữa.”

Tôi đáp: “Không.”

“Chị ghét em.”

“Em ghét chị.” Sammy kêu: “Katie?”

“Im đi!”, tôi nạt nó, và nó ngồi im.

Tôi dọn dẹp xong và leo lên giường trở lại. Sam vẫn còn thức, nhìn tôi. Tôi biểu nó ngủ đi. Lynn bắt đầu khóc, nhưng chỉ khoảng mười lăm phút.

Rồi chị bắt đầu phát ra một âm thanh yếu ớt, thê thảm, giống như tiếng chuột kêu, nghe như là “hiiià… hiiia … hiiia…”, mỗi lần chị thở ra. Nó không giống như tiếng của Lynn, nó giống như tiếng của một con thú. Bởi vì chị có vẻ không hít sâu được nữa, hơi thở của chị ngắn và cạn. Chị cứ phát ra tiếng đó liên tục, yếu ớt. Chị không khóc nữa, chỉ phát ra âm thanh đó. Nó nghe rất buồn. Gương mặt sam nhìn có vẻ sợ hãi dưới ngọn đèn ngủ Chú Thỏ trên Mặt Trăng mà bác gái Fumi đã cho Lynn.

Tôi làm ngơ chị và em mình, chỉ nằm đó mà nghe Lynn thở khò khè dưới ánh đèn mờ. Thường thường khi tôi nằm trên giường, tôi thích nghĩ tới những việc mới mà tôi có thể làm cho Lynn. Có thể là tôi thử cho chị xài cái gối của tôi coi chị có thích hơn không. Hay là tôi đưa cho chị một viên kẹo mà chị chưa thử qua bao giờ. Hay thậm chí tôi có thể tìm cho chị một cuốn sách mới mà chị chưa từng nghe tới và đọc nó cho chị, mặc dù chị đã nghe nói tới mọi cuốn sách trên thế giới rồi. Tối hôm đó tôi biết chẳng có điều gì tôi có thể làm để giúp chị đỡ hơn được nữa. Vì vậy tôi nằm trên giường và lắng nghe âm thanh đau lòng đó mà không cảm thấy thương yêu hay ghét bỏ hay giận dữ hay bất cứ thứ gì khác, ngoại trừ nỗi tuyệt vọng.

Vào cuối tuần của Lễ Tạ Ơn, ba mẹ cần một bữa nghỉ xả hơi khỏi tôi và thằng Sam, và bọn tôi cần một bữa nghỉ xả hơi khỏi họ. Chẳng có ai thấy muốn ăn thịt gà tây. Ba mẹ sắp xếp để bác Katsuhisa dẫn tụi tôi đi cắm trại một chuyến. Hầu như cuối tuần nào ổng cũng dẫn mấy đứa con của mình đi cắm trại, ngay cả khi trời mưa. Mỗi tối thứ sáu ổng đều gọi điện tới và hỏi chúng tôi có muốn đi hay không. Chúng tôi luôn luôn trả lời không. Tôi muốn ở bên cạnh Lynn. Nhưng lúc này ba mẹ bắt tôi phải đi.

Chúng tôi khởi hành vào sáng sớm thứ bảy. Ba mẹ có vẻ bớt căng thẳng khi nhìn chúng tôi đi. Tôi thấy ngạc nhiên và có lỗi khi nhận ra là mình vui cỡ nào khi rời khỏi ngôi nhà nơi mà mọi thứ đều nhắc tôi nghĩ tới chị mình. Tôi thấy có lỗi bất cứ khi nào tôi rời xa chị, nhưng đồng thời tôi đâu có thể lúc nào cũng ở bên cạnh chị được. Nếu tôi cứ ở bên chị suốt, chắc tôi đã phát điên rồi. Mà biết đâu giờ tôi đang phát điên thì sao. Thỉnh thoảng, dù chỉ có ba phút thôi, dù lúc đó tới phiên tôi coi chừng cho Lynn, tôi vẫn phải bước ra ngoài. Tôi phải nhìn lên bầu trời. Tôi phải ở bất cứ nơi nào khác ngoại trừ căn phòng rầu rĩ đó với chị.

Ngoài Sam và tôi, bác còn dẫn theo gia đình của ông, đứa bạn tôi là Silly, và ông bạn khác cả bác tên là Jedda-Boy, một nhân viên thiết kế bản đồ địa hình. Silly và tôi ngồi trên xa tải cùng với bác. Cũng khá ngạc nhiên đó chính là cái xe mà bác đã chở chúng tôi tới Georgia mấy năm trước. Nó không chạy nổi trên hai-mươi-lăm cây số giờ, vì vậy trong vòng mười phút xe của ông Jedda-Boy bỏ xa chúng tôi. Không may là bác chưa bao giờ tới địa điểm này trước đây. Chúng tôi đang đi tới một trong những điểm cắm trại ưa thích của ông Jedda-Boy. Bác bị lạc và không chịu dừng lại để hỏi thăm đường bởi vì, ông cứ nói đi nói lại là ông biết đường đi, điều mà rõ ràng là ông chẳng biết chút xíu nào.

Tới một chỗ chúng tôi lái xuống một con đường nhỏ bị chặn đột ngột bởi một cái vực. Xe mắc kẹt, không lùi lại được nữa. Tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy lòng vực thẳm trước mắt mình. Nếu chúng tôi trờ tới, chúng tôi sẽ rơi xuống đó và chết. Rồi Lynn sẽ nhớ tôi và sẽ bệnh nặng hơn. Bác muốn tôi và Silly ra ngồi phía sau xe để được cân bằng tốt hơn. Vì vậy Silly và tôi ra phía sau và cầu nguyện là bác sẽ không vô ý để xe trờ tới trước.

Chiếc xe cứ rồ lên và lắc lư, nhưng vẫn bị kẹt. Rồi bác cố bày cho tôi hiểu cách sử dụng cái cần số, để tôi có thể cho xe lui trong lúc ông ra phía sau với Silly, bởi vì ông nặng hơn tôi nên sẽ giúp chúng tôi cân bằng hơn. Tôi không hình dung được cái cần số. Vào một lúc trong khi tôi đang mày mò học cách điều khiển, chiếc xe nảy tới vài phân.  Bác ré lên một tiếng the thé như tiếng con gái và đạp mạnh lên bàn chân tôi đang đặt trên cái thắng. Rồi thay vì tôi, ông quay lại dạy cho Silly. Silly cũng giống Lynn ở chỗ là nó có thể làm được bất cứ thứ gì, kể cả cái thứ điên khùng như việc học cách điều khiển một cái cần số.

Bác làm tôi leo ra sau. Silly quay lại nhìn chúng tôi rồi cúi về phía trước. Chiếc xe rung lên và lắc lư, rồi chúng tôi giật lùi ra phía sau.

Bác toát mồ hôi. Có vẻ như bác nghĩ rằng tất cả chúng tôi sẽ chết hết nếu ông không dẫm chân ông lên chân của tôi. Mấy ngón chân tôi vẫn còn đau. Ông nhìn tôi với vẻ mặt nể nang khác trước kia, tôi đoán là do tôi có thể gây ra những điều tệ hại tới cỡ nào. Ông leo vô buồng lái trở lại. Chúng tôi vòng qua một góc đường, tôi thấy người lảo đảo không ổn, rồi tôi dựa vào cánh cửa xe. Bác đã nói với tôi là thỉnh thoảng cái cửa đó bị lỏng chốt. Tôi cố gượng lại, nhưng cánh cửa đã bị rớt ra. Điều sau đó mà tôi biết là lưng của tôi bị chà xát trên mấy cục đá lề đường.

Không thể tin nổi là chẳng có ai để ý, ngay cả Silly. Mọi người tiếp tục ngồi trên xe vô tư lự trong lúc tôi nằm dài trên đường và nhìn chiếc xe lui xa dần. Tôi hét lên: “Chờ con với!.” Sau một hồi chiếc xe bắt đầu chạy chầm chậm tới dần theo hướng ngược lại.Tôi nhìn thấy Silly hối hả chỉ tay về phía tôi, rồi chiếc xe chạy tới đậu lại. Tôi leo lên xe và không thèm nói chuyện với bác Katsuhisa. Áo của tôi bị rách phía sau lưng. Thiệt tình mà nói, nếu muốn thì tôi có tới một ngàn chuyện để tôi kê bác.

Có vẻ như bác nhận ra điều đó, bởi vì ông đưa cho tôi một miếng kẹo cốm và nói: “Bác cho con cái này.” Tôi tiếp tục làm lơ ông. “Được rồi, vậy thì đây…”, bác nói. Ông đưa cho tôi nguyên cả gói kẹo cốm cộng thêm một thanh sô-cô-la Hershey. Tôi lấy kẹo cốm, và đưa thanh sô-cô-la Hershey cho Silly.

“Giờ con đừng có méc lại ba mẹ là con bị rớt xuống xe nghe.”

“Con không méc đâu.”

Bác gật gù và nói: “Bác vẫn còn nhớ cái lần bác hối lộ con chỉ với nửa thẻ sing-gum thôi.”

Tới chỗ cắm trại, ông Jedda-Boy đã dựng xong trại rồi. Khi tôi chuẩn bị kể chuyện cái vực ra, bác nhíu mày với tôi, cho nên tôi không nói gì hết. Ông cười với vẻ mặt vô tội với bác gái Fumi.

David, Daniel, Silly, và tôi chạy ra xa để chơi trò chơi mà bọn tôi gọi là Thợ săn và Con mồi, với những cây súng nước. Lúc đầu tôi không thích chơi, nhưng tụi nó năn nỉ. Silly và tôi chọn làm nai trước; David và Daniel sẽ đi săn hai đứa tôi với mây cây súng nước của tụi nó. Tôi nhận ra mình rất thích giả bộ làm một con nai, nhảy cẩng vào trong cánh rừng trong lúc tụi con trai đếm tới một trăm. Silly và tôi ráng hết sức di chuyển thật lẹ và im lặng. Chúng tôi phải chạy làm sao vừa thật nhanh vừa không gây ra tiếng ồn. Silly giống như một con thú rừng, với những bản năng của động vật hoàn hảo để biết chạy tới đâu và đi thật uyển chuyển. Bọn tôi nghe David và Daniel hô lên: “Chúng ta tới đây, hỡi lũ nai!”

Tôi cảm thấy máu chạy rần rần trong người. Trong một lúc tôi quên mất mình là con người. Bọn tôi di chuyển thật im lặng. Rồi bọn tôi ngừng di chuyển và ngồi lắng tai nghe. Không thấy gì hết. Bất thình lình, có một tiếng soạc thật lớn gần đó, rồi chúng tôi chạy về phía ngược lại. Tôi nhận ra mình cười như điên trong lúc chạy. Tôi thấy thật tự do!

Silly và tôi chia ra hai hướng khác nhau. Tôi nghe Daniel la lên: “Tao sẽ bắt Silly!.” Tôi cắm đầu cắm cổ chạy vào cánh rừng. Thình lình có một bãi đất trống, tôi chạy ngang qua đó. Tôi cảm thấy giống như môt con nai thật sự, duyên dáng và nhanh nhẹn. Tôi thấy một tia nước bắn qua bên cạnh mình. Nó bắn hụt tôi! Rồi một tia nước tung tóe lên đầu tôi. Tôi ngã xuống đất và rên rỉ theo cái kiểu mà tôi nghĩ là một con thú sẽ rên như vậy. David chạy tới và đặt chân nó lên trên bụng tôi rồi đấm tay vào ngực tuyên bố: “Ta đây chính là người thợ săn giỏi nhất hiện nay!”

Chúng tôi quay lại để coi Silly chạy vào cánh rừng và Daniel đuổi theo. Một phút sau Daniel quay ra có vẻ lúng túng. Nó đứng yên lắng nghe. David và tôi giúp nó tìm Silly. Khoảng mười phút sau chúng tôi vẫn không tìm ra con nhỏ. Daniel hô lên: “Ô-li, Ô-li, đại dương tự do đi!” Silly xuất hiện ngay ở cái chỗ bọn tôi vừa rời khỏi. Tôi thấy thật hãnh diện về nó.

Rồi tới lượt mấy đứa con trai giả làm nai. Tụi nó đi trốn. Hai đứa tôi không đuổi theo chúng. Thay vào đó, bọn tôi quay về trại để chơi đánh bài trong lều. Bọn tôi thấy rất vui! Khi bọn con trai cuối cùng nhận ra bọn tôi đang ở đâu, tụi nó không thèm nói chuyện với bọn tôi nữa. Vì vậy bọn tôi cũng không thèm nói chuyện với tụi nó.

David nói: “Sao tụi mày lại không nói với bọn tao khi chính tụi mày chơi gian mà?.” Nhưng bọn tôi không trả lời lại bởi vì bọn tôi đang không nói chuyện với tụi nó kia mà!

Khi đêm xuống, bác đốt lửa trại, tôi nằm gần đó và cảm thấy hơi nóng phả lên người tôi. Tôi nhìn lên bầu trời, giống như tôi đã làm rất nhiều lần cùng với chị tôi. Tôi thấy ngạc nhiên khi nhận ra tôi đã không nghĩ về chị trong gần một tiếng đồng hồ - suốt thời gian bọn tôi chơi đùa với nhau và thêm nửa tiếng sau đó nữa. Đó là lần tôi không nghĩ tới chị mình lâu nhất. Tôi cảm thấy thật khỏe khoắn, cứ như giờ thì tôi có thể ngồi bên chị suốt mười năm liên tục nếu cần để giúp chị hết bệnh.

Bác gái và Sam tới ngồi cạnh tôi. David, Daniel, và Silly đang chơi vài trò chơi với nhau. Bác và ông Jedda-Boy lấy ra vài dụng cụ nghiên cứu và bàn luận về bùn và cát và những vấn đề khảo sát quan trọng khác. Jedda-Boy kể về cái lần sống ở Nevada, ông được chở trên trực thăng tới một địa điểm bí mật để khảo sát mảnh đất nào đó. Mảnh đất đó nằm trong sa mạc gần khu vực người ta tổ chức những cuộc thí nghiệm bom hạt nhân. Ông vẫn hoàn thành công việc cho dù chắc chắn mảnh đất đã bị nhiễm phóng xạ, bởi vì một nhân viên khảo sát có lòng tự trọng luôn hoàn thành công việc cho dù nó có dính líu tới chuyện gì, ngay cả những thứ, như ông nói, là lũ chó hoang, đạn bắn từ những người láng giềng đang giận giữ vì tranh chấp đất đai, rắn và cá sấu, và cả chất phóng xạ.

Tôi hỏi nhỏ bác Fumi: “Bác ơi, khi nào thì bác Katsuhisa thôi làm việc ở trại ấp trứng để làm nhân viên khảo sát địa hình?”

Bác Fumi vỗ nhẹ lưng tôi và nói một cách buồn bã: “Cháu cưng à, không có ai ở Georgia này đi mướn một người Nhật làm nhân viên khảo sát địa hình đâu.”

“Sao bác biết?”

“Ổng đã bị từ chối tới năm việc làm rồi.”

“Nhưng bác vẫn có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn mà. Lynn sẽ trở thành một nhà khoa học về tên lửa hoặc một nhà văn nổi tiếng đó bác.”

“Đối với đám tụi con thì khác. Tụi con còn trẻ, thế giới đang thay đổi dần.”

Ông Jedda-Boy đang nói lớn. “Lần đầu tiên tôi bị một con cá sấu rượt, tôi thấy sợ, công nhận vậy. Nhưng sau đó tôi vẫn hoàn thành công việc.”

Sam mỉm cười một cách hồn nhiên và ngước nhìn bầu trời thăm thẳm. Lynn hay nói những ngôi sao là thứ tuyệt nhất mà mình có thể gọi là kira-kira. Cái thứ nhì chính là ánh mặt trời chiếu lấp lánh trên biển. Dĩ nhiên là chị chưa bao giờ thấy thứ này, nhưng chị có thể tưởng tượng ra rất chính xác nó ra sao.

Bác Katsuhisa bước tới và ngồi xuống cạnh bọn tôi. Tôi hỏi:”Bác, bác trở thành một nhân viên khảo sát địa hình được không?”

Ông uống một ngụm nước từ cái bi đông của mình rồi chùi miệng. Ông không đáp lại trong một hồi lâu. Mọi người im lặng. Sau một lúc ông nói: “Bác nhớ hồi còn nhỏ, bác nghĩ mình sẽ lớn lên và vẽ bản đồ thế giới.”

Bác gái xoa xoa lên mặt ổng.

Bác ngó thấy Sammy đang nhìn lên bầu trời, và ông cũng ngước lên nhìn. “Mọi người coi mấy ngôi sao kia kìa! Tôi có thế thấy vì sao mấy người Ai Cập cổ đại hay là mẹ kiếp ai đó cũng được, đã nói: “Bà nội nó, chúng ta hãy đặt tên cho mấy ngôi sao mắc dịch kia đi để được ghi tên trong lịch sử!”

Tôi không biết những người Ai Cập cổ đại đã nói gì, nhưng tôi nghi không biết có phải họ đã nói đúng như vậy không.

Nét mặt bác trở nên bâng khuâng khi ông nhìn lên bầu trời. Bác gái hôn lên má ông. Ông vòng tay ôm bà, rồi họ ngồi dựa vào nhau. Tôi nhìn vào mặt họ và thấy họ hạnh phúc tới chừng nào, và cả buồn nữa. bởi vì bác Katsuhisa sẽ chẳng bao giờ trở thành một nhân viên khảo sát địa hình.

Năm mới là ngày lễ lớn nhất trong năm đối với người Nhật Bản. Cứ mỗi năm từ khi chúng tôi dọn tới ở Georgia này, bà Muramoto lại tổ chức một bữa tiệc lớn. bà dọn rượu sa-kê và món mochi cùng với một đống món ăn khác. Chúng tôi ở đó thức tới khoảng mười giờ tối rồi mới về nhà. Ngay trước lúc bình mình tôi sẽ lại thức dậy để ghi lại cái hatsu-yume của tôi – giác mơ đầu tiên trong năm mới. Rồi chúng tôi sẽ đi thăm những gia đình khác và đi tới mảnh đất trống gần đó, đem theo ghế để ngồi ngắm mặt trời mọc. Ngắm lần mặt trời mọc đầu tiên là một truyền thống để chúc mừng Năm Mới ở Nhật Bản. Tuy nhiên, vài năm gần đây, không ai chịu thức dậy để coi mặt trời mọc cả. Mấy ông bà đều quá kiệt sức để có thể đón mừng năm mới theo nghi thức đó rồi.

Bà Kanagawa ở với Lynn và Sam trong lúc tôi tới nhà bà Muramoto trong vòng nửa tiếng trước khi trở về để ngồi canh chị. Bà Kanagawa nói với tôi là chị đã nằm yên thanh thản. Chúng tôi trò chuyện khe khẽ về buổi tiệc, rồi bà Kanagawa đi khỏi. Lynn tiếp tục ngủ, cách thở của chị trông thật đau lòng, như thể giờ đây hít thở trở thành một việc rất khó nhọc cho người chị. Tóc chị bị xơ đi nhiều. Tôi vén một túm tóc trước trán cho chị, rồi lấy một cái ghế ra đặt ngồi bên cửa sổ để nhìn sang bữa tiệc của ông bà Miller nhà kế bên. Nó ồn ào hơn hẳn bữa tiệc ở nhà bà Muramoto. Mọi người đều có vẻ xỉn. Bất thình lình mấy người đàn ông đặt mấy cái cung lên trán mình và chạy ra ngoài cửa trước. Tôi không biết họ đang làm trò gì. Tôi vội chạy ra ngoài góc buồng nhỏ và nhìn qua cửa sổ ra ngoài. Mấy ông đó đang chạy xuống đường la hét: “Chúc Mừng Năm Mới!” với mấy cái cung trên trán. Mặc dù tôi đang ở trong tâm trạng rất buồn, tôi vẫn không khỏi bật cười trước những người da trắng điên khùng kia.

Tôi đi vào nhà bếp và gọi điện cho ba mẹ đang dự tiệc và báo là Lynn đang ngủ rất ngon. Ngày nào đó khi chị khỏe lên, chúng tôi sẽ đặt một cái điện thoại trong phòng ngủ cho chị. Cả Gregg và Amber trước đây lúc nào cũng gọi tới, vì vậy khi chị khỏe lại và kết nhiều bạn hơn, chị sẽ cần tới một cái điện thoại riêng.

Khoảng mười một giờ rưỡi tối tôi mặc bộ pijama của mình vào và nằm trên sàn nhà kế bên giường Lynn. Ngọn đèn Chú Thỏ trên Mặt Trăng trông sáng lên thật đẹp qua mấy cái khe.

“Katie?”Lynn gọi nhỏ. Cả ngày hôm nay chị không nói gì cả.

Tôi nhổm dậy và mở cửa sổ. Chị nhắm mắt lại, và tôi ngồi kết bên giường và nhìn chị. Da của chị hầu như trắng bệch, giống màu trắng của bóng ma Brenda mà tôi thấy trong đầm lầy. Chị mở mắt ra lại.

Chị nói: “Trong này tối quá.”

Tôi bật đèn lên. Một con bướm đêm nhỏ bay vào. Nó không lớn, thậm chí dài chưa tới hai phân. Nó đậu trên trần nhà. Lynn nhìn nó. Rồi nó bay tới cây đèn rồi bay đi chỗ khác. Lynn vẫn nhìn theo. Trong một lúc bữa tiệc nhà kế bên bỗng trở nên im lặng. Căn phòng của chúng tôi thật im ắng, tôi có thể nghe được tiếng đập cánh của con bướm. Lynn không động đậy, ngoại trừ cặp mắt của chị. Mắt của chị đảo qua hướng này rồi hướng kia trong lúc nhìn theo con bướm. Thật là lạ bởi vì mắt của chị không biểu lộ một cảm xúc hay sự thích thú nào hết, chị phải rất thấy thích mới nhìn theo con bướm kỹ tới như vậy chớ. Chị không rồi mắt khỏi con bướm khi nó bay qua bay lại trong căn phòng. Rồi nghĩ mình đã thấy gì đó trong ánh mắt của chị, một cảm xúc nào đó hay một sự thích thú, nhưng tôi không rõ đó là gì.

Con bướm đậu xuống. và chị ngủ đi. Tôi nhắm mắt lại và cố ngủ trên sàn nhà trong khi đèn đang sáng. Tôi không muốn ngủ trên giường của mình bởi vì nó quá xa Lynn, cách tới cả mét lận.

Không biết vì sao mà mẹ không bắt tôi về lại chỗ của mình tối hôm đó. Tôi không thể ngủ sâu được, vì vậy tôi không có một hatsu-yume. Khi mặt trời sắp sửa mọc, tôi ngồi dậy và nhìn Lynn ngủ trong một vài phút. Rồi tôi khiêng một cái ghế và một cái mền đi ra ngoài tới mảnh đất trống ở chỗ ngã tư đường. Tôi chỉ có một mình. Tôi nghĩ tới việc thay đồ, nhưng tôi chắc sẽ chẳng gặp ai hết. Tôi nhìn về hướng Đông, nhìn cái vỏ xe khồng lồ trên cửa hiệu bán vỏ xe bên kia ngã tư đường. Cái vỏ xe khổng lồ nhìn cũng giống như hột đậu phung khổng lồ trên cửa hiệu bán đậu phụng trên con đường chính, ngoài việc cái vỏ xe thì màu đen còn hột đậu phụng thì màu nâu.

Trời bên ngoài lạnh. Đây là những âm thành mà tôi nghe được:

1. Một mảnh giấy báo cũ kêu sột soạt trong cơn gió thổi qua.

2. Một tiếng kêu vo vo giống như từ một cái máy – tôi không thứ gì đã tạo ra âm thanh đó.

3. Một con chim kêu chíp chíp.

4. Tiếng clíc-clíc liên tục từ một ngọn đèn ở cửa hiệu vỏ xe.

Chúng tôi sống dưới cả cái mức mà người dân Georgia gọi là mức sống của sâu bọ, nghĩa là chúng tôi sống chung với tất cả loài sâu bọ trên thế giới này. Bác tôi đã khẳng định ở Georgia này, trên từng cây số vuông có nhiều sâu bọ hơn bất cứ đâu khác trong toàn bang. Ngay cả trong mùa đông cũng có bọ.

Trên kia chỉ là những âm thanh.

Còn đây là những thứ mà tôi trông thấy:

1. Cửa hiệu bán vỏ xe – qua khung cửa sổ tôi thấy hàng đống vỏ xe chất bên trong.

2. Một cái cây trơ trọi bên ngoài cửa hiệu.

3. Bầu trời xám xịt.

4. Một con quạ đậu trên cái vỏ xe khổng lồ.

Tôi bật khóc, rồi khóc mãi. Trong lúc khóc có lúc tôi thấy ghét ba mẹ, như thể do lỗi của ba mẹ mà Lynn bị bệnh. Rồi tôi khóc vì tôi thương ba mẹ vô cùng.

Rồi tôi thấy không muốn khóc nữa. Tôi cảm thấy trống rỗng, mắt tôi khô rang. Bầu trời vẫn xám xịt. Mọi thứ đều xám xịt, bầu trời và cái cửa hiệu và cả bàn tay của tôi nữa khi tôi đưa nó lên trước mặt mình. Tôi tự hỏi không biết từ xưa tới giờ đã có ai buồn như tôi lúc này chưa. Ngay khi tôi vừa tự hỏi điều đó, tôi biết câu trả lời là có. Câu trả lời là có cả hàng triệu người đã buồn như vậy rồi. Ví dụ, những người ở thành phố Incan cổ xưa ở Cuzco đã bị bọn người nước ngoài cướp bóc vào thế kỷ thứ mười sáu đó. Tôi đã viết một bài văn về câu chuyện này ở trường học. Và đã có hàng triệu con người trong tất cả những cuộc chiến tranh trong suốt lịch sử trên toàn thế giới này, và hàng triệu con người với những người thân yêu bị giết bởi hàng triệu kẻ khác nữa.

Rất nhiều người đã đau buồn như tôi vậy. Biết đâu tới một tỉ người như vậy thì sao. Ngay khi tôi nhận ra điều này, tôi thấy mình không còn là một đứa con gái nhỏ nữa mà đã trở thành một cô gái trưởng thành. Mà một người cô gái trưởng thành thì ra sao, tôi cũng chẳng rõ.

Tôi nhìn bầu trời chuyển sang màu đỏ. Màu đỏ trải rộng ra trông như máu trên mặt biển: đỏ, đỏ, đỏ, rồi ít đỏ dần, ít dần, cho tới khi chỉ còn có màu xanh. Tôi nheo mắt lại khi mặt trời lên. Chắc tôi đã ngủ thiếp đi, bởi vì khi tôi thức giấc, ba đang bồng tôi vào trong nhà. Sam đi bên cạnh, khiêng cái ghế, cái ghế to bằng cả người nó.

Vào trong phòng khách ba đặt tôi xuống giường của ổng. Ba nói: “Chị con mất rồi.”

 

Chương 14

Tôi nhìn ba bước đi, tôi ngồi bật dậy và chạy theo sau ông tới trước cửa phòng ngủ, rồi ngập ngừng dừng ở đó. Mẹ đang khóc trong tư thế quỳ xuống bên cạnh giường và cúi xuống người chị tôi. Ba quỳ xuống trước giường và lấy hai tay ôm đầu của Lynn. Ngoài trời đã sáng, nhưng không ai buồn để ý tới việc tắt ngọn đèn. Tôi nhìn vào ngọn đèn. Nó vẫn sáng bởi vì Lynn đã đòi bật nó lên, nhưng giờ chính chị lại đi mất rồi. Tôi không hiểu được vì sao. Tôi chầm chậm bước vào. Ba mẹ hầu như không để ý tới tôi. Ba đến gần bên mẹ và vòng tay ôm lấy bà.

Lynn trông rất thanh thản, thậm chí chị rất đẹp, nhưng nhợt nhạt. Mắt chị không nhắm hẳn, và miệng chị hơi hé mở. Mẹ đột nhiên bật dậy và giữ một cái gương trước mũi của Lynn, rõ ràng là bà hy vọng thấy một vệt mờ từ hơi thở của chị phả trên mặt gương. Nhưng gương vẫn trong veo.

Tôi hỏi: “Ai ở với chị lúc đó?”

Giọng của ba lạc đi khi ông nói: “Không ai hết.”

Điều đó khiến tôi đau nhói. Tôi ao ước giá như mình đừng đi ra ngoài. Lẽ ra tôi phải biết rõ hơn. Lẽ ra tôi phải như vậy! Tôi không tưởng tượng ra được là chết khiến chị cảm thấy ra sao. Tôi không biết có vấn đề gì với chị hay không khi chị chỉ có một mình vào ngay cái lúc qua đời. Nhưng tôi nghĩ có lẽ có gì đó.

Rồi ba mẹ lại phải làm cả ngàn việc để chuẩn bị cho đám tang của chị. Mặc dù tôi không hề được ngủ, tôi vẫn không thể chợp mắt được chút nào ngày hôm đó. Cơn thiếu ngủ cộng thêm với cái chết của Lynn làm cho thế giới này trở nên kỳ quái, không thật. Suốt cả ngày người ta tới và đi, vài người trong họ gọi Lynn là “cái xác.” Cuối cùng tôi hét lên với một người trong đó: “Đừng có gọi chỉ như vậy nữa!”. Sau đó mọi người chỉ thì thào xung quanh tôi, nhưng tôi không nghe được họ nói gì.

Mẹ không muốn bỏ bất cứ thứ gì liên quan tới Lynn khi chị còn sống. Trước khi người ta khiêng Lynn đi, mẹ biểu tôi cắt móng tay cả móng tay cho chị và bỏ nó vô một phong bì. Mẹ nói tôi đi thu gom lại những vật dụng của Lynn rải rác trong nhà. Và mẹ muốn tôi gom lại thành một chồng tất cả các số báo có trước khi Lynn chết mà tôi tìm được, để mẹ nhớ được những gì đã xảy ra trên thế giới khi Lynn còn sống trên đời này. Vào buổi chiều khi tôi đi vào phòng tắm, tôi thấy mẹ đang săm soi mấy sợi tóc tìm thấy trên sàn, để có thể giữ lại được những sợi tóc mà mẹ cho là của Lynn. Cuối cùng, mẹ biểu tôi ra ngoài và lục tìm trong thùng rác. Bà muốn biết chắc rằng trong đó không còn gì thuộc về Lynn mà bà muốn giữ lại.

Tôi ra ngoài và lấy một cái túi rác ra khỏi thùng. Tôi đổ hết những thứ bên trong ra ngoài ngay giữa lối vào. Tôi thấy một người hàng xóm đang nhìn, nhưng tôi không quan tâm. Mặt trời rọi ấm áp sau lưng tôi. Nhưng thay vì cảm thấy muốn cằn nhằn, tôi lại cảm nhận được tấm lòng của mẹ. Tôi cảm thấy rất cần giữ lại những món đồ của Lynn. Có mấy con giòi trong cái túi. Tôi không thấy gớm tụi nó, bởi vì tôi đang thi hành một nhiệm vụ. Cái túi đầu tiên có đầy những đồ quý giá: một tờ báo với những chữ viết ngoằn ngoèo mà tôi nhận ra là nét chữ của Lynn; một tờ báo từ một tuần trước; và một cây bút chì mà Lynn đã gặm. Tôi lục hết cả ba cái túi, toàn là những thứ quí giá như vậy.

Trước khi người ta tới mang Lynn đi, tôi cắt một lọn tóc của mình và nhét nó vào trong túi áo pijama của chị. Nhưng rồi tôi nhớ là chị sẽ bận bộ đồ gì khác chớ không phải pijama để đem hỏa táng. Vì vậy tôi cột lọn tóc của tôi quanh cổ chị. Rồi khi Lynn đã đi khỏi nhà, tôi nằm trên giường chị và khóc. Sau khi khóc một hồi, tôi bắt đầu cảm thấy giận dữ. Tôi không hiểu tại sao ông bác sĩ tới coi và khẳng định Lynn đã chết cũng chính là ông bác sĩ đã chăm sóc cho chị. Nếu ông ta là một bác sĩ giỏi, vậy thì tại sao chị lại chết? Và tôi nghĩ có lẽ ông bác sĩ đã lầm mất rồi, ba mẹ cũng lầm, và giờ họ đã đem Lynn đi khỏi nhà trong khi chị vẫn còn một tia hy vọng sống mong manh nào đó. Phép lạ vẫn thường xảy ra trong đời: Biết đâu rồi chị sẽ mở mắt ra! Nếu lỡ mẹ đã cầm gương sai cách không đón được hơi thở yếu ớt của Lynn thì sao?

Thế nhưng tôi biết Lynn đã chết. Tôi có thể cảm thấy được trong lòng mình nơi có hình bóng của chị. Nơi ấy giờ đây trống rỗng.

Thật khó mà giận dữ được lâu trong lúc lòng buồn vô hạn. Chẳng thà tôi cảm thấy tức giận thì tốt hơn, nhưng thay vào đó, tất cả những gì tôi làm là khóc nức nở. Mặc dù người ta lui tới đây suốt cả ngày, căn nhà vẫn trở nên thật cô đơn đến nỗi tôi không thể nào chịu đựng được.

Căn phòng tối dần. Tôi vẫn không động đậy khi nó đang chìm sâu thêm vào bóng tối. Rồi, đột nhiên một cái, tôi hối hả chạy ra ngoài và chạy tới con hẻm phía sau nhà, tôi thấy mặt trời treo lơ lửng phía trên đường chân trời. Tôi nhìn nó cho tới khi nó bắt đầu khuất sau hai cái cây đằng xa. Rồi tôi leo lên một chiếc xe hơi rồi nhìn theo cho tới khi chỉ còn nửa mặt trời ló lên, rồi một phần tư, rồi tôi thấy một nỗi đau khủng khiếp trong lòng mình và tôi chạy thục mạng tới chỗ cái thang tôi thấy ở đằng cuối con hẻm. Tôi vồ lấy cái thang và leo lên nóc một cái ga-ra của ai đó. Tôi lại nhìn thấy mặt trời, rồi chỉ còn một lát mỏng, và rồi nó biến mất, lần cuối cùng mặt trời đã mọc và lặn trong cái ngày chị tôi còn sống.

Tôi đứng trên nóc ga-ra và nhìn bầu trời đang tối dần. Tôi nghe tiếng ba gọi to: “Katie! Katie!.” Tôi không trả lời lại; tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Tiếng của ba tiến đến gần hơn rồi đi ra xa. Không biết vì sao tôi lại thấy đau buồn kinh khủng và tôi hét lên: “Ba! Ba ơi!.” Tiếng của ông tới gần lại: “Katie!Katie!.” Giọng ba nghe cũng rất đau. Tôi vội vã leo xuống thang và ngã vào vòng tay ba. Tôi nức nở khóc, khóc mãi, còn ba không hề khóc một chút nào.

Chúng tôi lặng lẽ quay về nhà để ăn bữa tối với cá mòi và cơm.

Sam ăn thong thả, còn mẹ thì cắm cúi ăn. Ba ngồi ăn một cách từ tốn. Còn tôi chẳng ăn gì.

Sam hỏi: “Con đi rót nước được không?”

“Ừ,” mẹ tôi trả lời.

Nó đứng dậy, kéo cái ghế của nó tới cái bồn và đổ đầy nước vào ly. Nó đi hơi khập khiễng khi bước về phía cái bồn nước. Thường thì mắt cá của nó không sao, nhưng từ khi bị tai nạn nó lại thường hay bị đau chỗ đó. Cơn giận khủng khiếp mà trước đây tôi đã có lần thấy lại bừng lên trên gương mặt ba. Ông quay lại nhìn tôi. Tôi nghĩ ba đang giận điên lên với tôi về chuyện gì đó. Đột nhiên, ba đứng dậy. Ông nói: “Đủ rồi, Katie.”

Tôi không rõ ông muốn nói gì, nhưng tôi đứng phắt dậy.

Ba nói: “Con phải chỉ cho ba tìm cái bẫy làm Sam bị thương ở đâu.”

“Dạ được. Mà tại sao?”

“Bởi vì nếu nó còn đó, ba muốn liệng nó đi.”

Mẹ đứng dậy: “Anh muốn làm gì?”

“Em nghe rồi đó.”

“Anh muốn dẫn nó ra ngoài thì phải bước qua xác em cái đã.”

Ba có vẻ lưỡng lự. Cuối cùng, ông nói: “Không.”

Vì vậy một lần nữa tôi lại ngồi vào băng ghế sau và chiếc xe chạy băng qua cánh đồng tới cái nơi mà chúng tôi đã tổ chức đi cắm trại mấy tháng trước đây. Lần cuối cùng tôi ở đó, Lynn và tôi đã cùng ăn cơm nắm với nhau.

Một con thú, chắc là một con sói đồng cỏ, bò ngang cánh đồng khi chúng tôi lái qua. Tôi chỉ cho ba lái xe tới nơi tôi nghĩ rằng chúng tôi đã cắm trại ở đó. Ba biểu tôi ngồi chờ trong xe.

Tôi nói: “Cẩn thận nghe Ba.”

Ông trả lời: “Ba biết rồi.”

Tôi ngồi đó khi bầu trời chuyển sang màu đen và không khí ngày càng mát mẻ. Tôi đóng cửa lại và tựa người lên tấm kính, nhìn theo ba, lúc này đang bật một cây đèn pin, lùng sục mấy cái cây và cánh đồng, gương mặt của ba sáng lên dưới ánh đèn đầy vẻ giận dữ và cương quyết, và chắc là cả một chút điên rồ, về cái vật đã làm bị thương con trai ông, cái vật này thuộc quyền sở hữu của một lão nhà giàu bần tiện, kẻ cũng đang sở hữu luôn ngôi nhà trong mơ của ông. Ba đi khuất tầm nhìn của tôi một lúc lâu, và tôi cảm thấy lo và thậm chí bắt đầu thấy sốt ruột, nhưng rồi ánh đàn pin của ông lại lóe lên ở đâu đó khác với chỗ mà tôi tưởng ba mình đang ở. Tôi không biết việc ông tìm ra cái bẫy thì lợi lộc gì hay không, nhưng dù sao tôi cũng thấy mừng khi ông tìm kiếm nó. Tôi thích ở ngoài này hơn là ở nhà. Tôi cảm thấy sợ phải quay về lại ngôi nhà nơi mà Lynn không còn ở đó nữa. Tôi nghĩ mình sẽ buồn không thể tả, tôi chết mất.

Cuối cùng khi ba tôi quay lại, ông liệng một cái gì đó vô trong thùng xe rồi ngồi vào xe. Trông ba còn giận dữ hơn cả lúc nãy.

“Loại người gì mà lại đặt cái thứ bẫy như vậy ở giữa đồng cỏ chớ? Nó muốn bắt cái gì chớ?”

“Chắc là sóc?”

Ba nhìn tôi: “Sóc?!”

Thình lình ông rồ máy xe, và chúng tôi lại băng qua cánh đồng chạy về phía nhà của ông Lyndon. Tim tôi đập mạnh khi chúng tôi lái ngang qua bãi cỏ. Tôi nghĩ chắc ba mình muốn quát vào mặt ông Lyndon. Điều này làm tôi sợ. Trước hết, tựa như ba đã biến thành một con người khác. Người cha thật sự của tôi đâu rồi, người luôn suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động? Sau đó, ông Lyndon là, ờ, ổng chính là ông Lyndon. Mình không thể chỉ đơn giản bước vào nhà ổng rồi quát vào mặt ổng. Tại sao chúng tôi lại không thể trở về nhà để chăm sóc cho mẹ và Sam?

Chúng tôi tới con đường thuộc quyền tư nhân ở trước tòa dinh thự, và ba vẫn tiếp tục lái. Ông dừng xe không xa căn nhà lắm và mở nắp thùng xe rồi lấy ra một thanh gỗ nhỏ. Ba bước trên lối vào nhà, tiến về phía một chiếc Cadillac màu đỏ và phang cây gậy vào tấm kính chắn gió đằng trước.

Thủy tinh vỡ vụn ra phía trước và văng tung tóe xuống mặt đất. Tôi nghĩ mình thấy ai đó nhìn ra ngoài cửa sổ từ trong tòa dinh thự về phía người đàn ông đang giận phát điên là ba tôi. Ba vào trong xe và chúng tôi lái đi.

Tôi nhìn ba, nhưng gương mặt ông không biểu lộ một cảm xúc nào. Có lần Lynn đã nói ba là người quyết đoán nhất trên đời. Tôi nhớ có lần chị và tôi thấy một người cư xử lỗ mãng với ba. Sau đó tôi hỏi chị tại sao ba không đánh gã thô lỗ kia. Lynn nói ba chấp nhận sự thô lỗ và sự không công bằng về phía mình, cũng giống như ba chấp nhận làm công việc nặng. Nếu có thể, chắc ba đã làm việc suốt ngày suốt đêm và không bao giờ ngủ. Ba là người rộng lượng nhất trên đời này. Tôi biết điều đó mà không cần Lynn nói. Nếu ông Lyndon hay bất cứ người này khác tới nhà chúng tôi mà cảm thấy đói bụng, ba sẽ tiếp đãi họ và mời họ những món ăn ngon nhất trong bếp – món cá tươi nhất, cơm nóng nhất, mấy miếng bánh nướng ngọt nhất. Ba sẽ biểu chúng tôi tỏ ra lịch sự. Ba chấp nhận bất cứ thứ gì và bất cứ ai, chỉ cần ông kiếm đủ tiền để nuôi gia đình. Nhưng tôi khám phá ra trong cái ngày duy nhất này, có lẽ lần đầu tiên, kể từ khi tôi biết tính ông, ba đã không chịu chấp nhận cái cách mà cuộc đời ông đang hướng theo.

Tôi nhìn cái thị trấn nhỏ bé của chúng tôi của chúng tôi trôi qua trước mắt. Chúng tôi lái xe qua khỏi cái địa điểm lẽ ra phải quẹo để về nhà. Chúng tôi không dừng lại cho tới khi đã vào trong thị trấn kế bên. Ba tấp xe vô lề và ngồi dựa lưng vào ghế. Tôi không nhúc nhích. Ba là ba của tôi, nhưng tôi không biết chắc lúc này ông có tỉnh táo hay không. Từ khi Lynn bị bệnh, ba trở nên gắt gỏng hơn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cái gì ở ba giống như tối nay.

Ba quan sát tôi.

Ông hỏi: “Đói không?”

“Dạ có.”

“Ừ, ba biết con đói mà.”

Đột nhiên ánh sáng rọi sáng xe của chúng tôi, và rồi xe của ông cảnh sát trưởng tốp ngày phía trước xe chúng tôi. Ông cảnh sát trưởng xuống xe và chầm chậm bước tới. Ông chiếu ánh đèn pin vào chúng tôi. Ba cuộn cửa kính xuống.

Ông cảnh sát trưởng hỏi: “Đi dạo hả?”

Ba lưỡng lự. Tôi thấy tự nhiên ông không suy nghĩ được. Tôi cảm thấy muốn bảo vệ ba. Trước đây chưa bao giờ tôi nghĩ tôi lại phải bảo vệ ba mình. Nhưng lúc này tôi càn bảo vệ ba trước người đàn ông kia. Điều duy nhất tôi suy nghĩ ra được để nói là: “Ba con đang chở con đi ăn bánh thịt chiên dòn!”

“Bánh thịt chiên dòn?”, ông cảnh sát trưởng hỏi lại. Ông ta có vẻ bối rối: ‘Cháu muốn nói tiệm Pepe’s đó hả?”

“Dạ phải, thưa ông,” tôi trả lời, mặc dù tôi chưa bao giờ nghe nói tới tiệm Pepe’s. Thật ra thì tôi chỉ mới ăn bánh thịt chiên dòn có một lần vài năm trước trong một nhà hàng ở Illinois. Tôi chẳng biết vì sao tôi lại nảy ra ý nghĩ về bánh thịt chiên dòn.

Ông cảnh sát trưởng quan sát ba tôi: “Chúng tôi vừa biết có một sự cố ở nhà ông Lyndon.”

“Ồ,” ba tôi kêu lên.

“Có ai đó đã đập chiếc xe Caddy của ổng.”

“Ồ.”

Ông cảnh sát trưởng chiếu đèn pin vào tôi. “Họ cho rằng thủ phạm đi một chiếc Ford màu xanh nhạt.”

Chiếc Oldsmobile của chúng tôi màu xám, xám nhạt. Viên cảnh sát trưởng lia ánh đèn pin của ông ta ra lên chiếc xe của chúng tôi. Ba nghiêng người ra và nói: “Chúng tôi lúc nào cũng đi xe Oldsmobile.”

Ông cảnh sát trưởng thò người vào và chiếu đèn pin lên tôi. Tôi mỉm cười, nhưng chắc chắn ông ta biết tôi vừa mới khóc. Ổng hỏi: “Có chuyện gì hả?”

Tôi nói: “Chị con mất rồi.” Tôi òa ra khóc.

Ông ta tắt đèn pin. Ông ta có vẻ suy nghĩ gì đó. Trời đêm đã thêm lạnh, và khi ông ta thở qua miệng mình, hơi lạnh phả ra trước mặt ông. Ông ta bật đèn pin lên lại và chiếu vào người ba. Ông ta lại tắt nó lần nữa, rồi đứng thẳng người lên và gật đầu với ba tôi: “Tốt hơn nên mua cho nó vài cái bánh thịt chiên dòn đi.”

Chúng tôi lái xe về một hướng khác và dừng lại trước một nhà hàng Mexico có tên là Pepe’s. Tôi không nói gì, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi mọi chuyện lại biến chuyển như vậy. Tôi đã thích món bánh thịt ngay cái lần duy nhất tôi được ăn trước đây. Nhưng lúc này mà đi ăn nó thì đúng là quái đản, vào cái lúc lòng tôi đang buồn bã nhất.

Sàn của nhà hàng làm bằng những viên gạch đầy màu sắc, và tất cả những cái bàn đều được lát bằng những viên gạch màu xanh và trắng. Áo pông-sô và mũ rộng vành treo đầy trên các bức tường. Một ca sĩ đang ngân nga bằng tiếng Tây Ban Nha từ cái đĩa hát. Không khí rất sôi nổi. Một người phục vụ tới trước chúng tôi và hỏi: “Bữa tối cho hai người phải không, các bạn?”

Buổi tối hôm nay giống như không thật. Chị tôi đã mất, và tôi thì sắp sửa ăn bánh nhân thịt chiên dòn. Tôi kêu năm cái. Ở Illinois, tôi đã ăn một cái. Còn lúc này tôi ăn cả năm cái trong lúc ba nhìn tôi, hơi ấn tượng và có lẽ một chút lo lắng. Ba nói: “Con coi chừng bội thực.”

Khi chúng tôi về nhà, mẹ đang may một đường viền áo trong nhà bếp. Mẹ đang sửa lại chiếc áo đầm màu đen mà tôi biết mình sẽ mặc trong lễ tang.

Mẹ nói: “Em lo quá.”

“Katie ăn năm cái bánh nhân thịt,” ba nói. “Thành ra hơi lâu.”

Cả ba và mẹ đều nhìn vào bụng tôi như thể đang chờ nó nổ tung ra vậy. Khi nó không nổ, mẹ lại ngước lên nhìn ba. Mẹ lại nói cái điều mà bà hay nói mỗi khi muốn nhắc ba rằng ông không thể chịu nổi một sinh hoạt bất bình thường nào. “Anh còn cả một ngày dài vào ngày mai nữa đó.”

Ba và mẹ bước ra khỏi bếp. Mẹ không bắt tôi rửa chén. Và bà cũng không tự mình làm. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ đi ngủ mà để nguyên cả một bồn đầy những chén đĩa còn dơ. Và tôi thì chưa bao giờ tự rửa chúng trừ khi bị la rầy. Nhưng tối hôm đó tôi nghĩ mình nên làm. Tôi lau thành bếp và thậm chí chùi cả sàn nhà. Tôi không biết dùng cái miếng xốp nào để lau thành bếp. Có vẻ như mẹ tôi dùng từng cái nhau tùy vào chuyện mẹ đang làm gì. Nhưng ở đây chỉ có một miếng xốp trong bồn. Một dãy chai lọ đựng nước rửa chén được đặt bên dưới cái bồn. Nhưng không có thêm miếng xốp nào khác. Tôi tưởng tượng ra mẹ sẽ bực mình như thế nào nếu tôi dùng sai miếng xốp. Nếu có Lynn ở đây, chị có thể chỉ cho tôi nên dùng miếng xốp nào, chị có thể chỉ cho tôi nên làm gì tiếp theo. Tôi không biết làm gì hết khi không có chị chỉ cho. Tôi gục đầu xuống bàn và khóc. Sau cùng tôi nhúng ướt một cái khăn rửa chén và dùng nó để lau thành bếp, cái bàn, và cả mấy cái ghế. Khi tôi xong việc thì trời đã khuya. Tôi ngồi xuống bàn mà không biết làm gì tiếp.

Sau đó tôi nằm trên giường và nhìn thấy con bướm đêm hạnh phúc đó, nó vẫn còn sống, bay lượn từ cái đèn ngủ lên tường rồi xuống lại cái đèn ngủ. Rồi tôi hiểu ra rằng mình đã trông thấy điều gì trong đôi mắt của Lynn vào tối hôm qua: Chị đã ước mình là con bướm kia. Có lẽ đó là điều cuối cùng chị ao ước.

 





- MỤC KHÁC
giới tính l Phần mềm l Xem bói l girl xinh vn l Game Hot l girl xinh l GIẢI TRÍ l Trà sữa l mẹo vặt l thủ thuật l sms l Cẩm nang l nhạc chuông l Đọc Truyện
Hosting By Xtgem.com
U-ON bonba9x