Old school Swatch Watches
blogqn.wap.sh - Trang tải game, phần mềm ứng dụng và giải trí miễn phí!
BonBa9x.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Cho Mobile
Cho Bạn Và Cho Tôi
Truyện ngắn

Chìm Trong Bão Biển

Tác giả: Lê Vũ Hương Duyên

- Hậu xụi!
Tiếng một thằng con trai vang lên đâu đó rồi bỗng lao ra từ một ngách hẻm cười cười, giằng lấy những túi xách, bịch xốp trên tay Hậu, chạy theo. Hậu cười, nhận ra thằng Xanh, bạn thuở cháo còng.
- Cám ơn! Đỡ quá. Khỏe hả?

Thằng Xanh không nói gì, nghếch mặt ra giữa trời chiều, cười ngoác cái miệng rộng tuyênh toang, phóng khoáng thay cho câu trả lởi đủ nghĩa. Tim Hậu bỗng cồn lên một thứ tình cảm hỗn độn giữa những phố mới san sát nhà tàn, những gương mặt thân quen xuôi ngược, những tiếng biển rì rầm, những hơi gió mặn… Và lũ con nít ào ra cuối xóm “Hơ… chị Hậu xụi! Chị Hậu xụi về kìa! Hơ… hơ…” đua tranh nhau nắm bằng được vào tay vào áo Hậu. Và những người lớn cũng ùa ra ngoài cửa, ai cũng cười tươi. Hậu cứ mãi quay bên này cười, quay bên kia cười, mặt đỏ hây, môi run lên vì mỏi. Tình cảm cứ dâng lên dạt dào. Hậu thầm cảm ơn trời đất đã xui Hậu trở về, nếu không giờ này còn nằm ở thành phố có lẽ Hậu sẽ điên. Mà thôi đừng, đừng nghĩ tới thành phố nữa. Hậu bước vào con hẻm cuối cùng dẫn thẳng vào nhà Hậu, thằng Xanh vụt chạy trước, lắc lư nặng nề vì đồ đạc, lũ con nít hùa theo.
- Thím Tư, chú Tám ơi! Con Hậu xụi về này.

Hậu nghe ruột rối lên, sôi bỏng, thấy mẹ và cu Tý tíu tít chạy ra, dượng cũng như chạy đằng sau ngất ngưởng. Mấy đứa con nít nhường lại tay cho cu Tý và mẹ, dượng đỡ lấy đồ từ tay thằng Xanh. Hậu thả em, ôm mẹ khóc oà. Mấy đứa con nít tản đi, thằng Xanh cũng gật gật rồi rút lủi.
Chiều hôm sau, Hậu chạy ngược nhà thằng Xanh, đeo theo một nùi con nít, rủ soi còng. Thằng Xanh cười, đôi mắt sáng ngời lên…
- Ờ, ờ! Thùng và vỏ xe có chưa? Mà thôi để tao lo chuyện đó. Mày nhớ để bụng lửng lửng, còng mùa này lên nhiều lắm!

Nó kéo dài chữ “nhiều” và nhấn mạnh chữ “lắm”, mắt nheo nheo. Hậu bật cười, thấy thằng Xanh cứ như thằng con nít, hăm mấy tuổi đầu rồi chứ ít ỏi gì đâu! Cứ tao tao, mày mày. Hậu bỗng nhiên lại nhớ đến em Ti, máu chạy một cái rật lên đầu, ù tai, cay mắt. Hậu lắc lắc đầu như để xua đi, rồi cười gượng.
- Ừ, sẩm tối Xanh qua gọi tui nhe! Mấy đứa đợi anh Xanh hú rồi theo qua nhà chị, chị đợi đó.
- Dạ! Lũ con nít đồng thanh.
Vẫn váng vất nghĩ đến em Ti. Giờ này chắc em Ti đang tréo mảy trên quầy, đánh môi son, vừa la lối thằng Quang và cu Nhật, vừa rung đùi hát theo trong máy. Hậu rùng mình, quay lưng:
- Nhớ há Xanh! Tui đợi đó.

Rồi vùng chạy, lũ con nít hà rầm chạy theo, nước mắt Hậu tạt lại đằng sau như mưa đổ. Hậu không biết giờ này Hùng ra sao, chợt thấy nhớ anh quá. Hôm qua dượng và mẹ cũng hỏi thăm anh. Mẹ thì cứ hỏi xoắn lấy em Ti:
- Ti nó sao rồi con?
- Dạ, em cũng khỏe.
- Vợ chồng nó có thuận hòa không?
- Dạ cũng bình thường.
- Thằng cu Nhật…
- Cu Nhật khỏe, học hết lớp lá rồi mẹ ạ, nó nói chuyện nhiều lắm, nó khôn lắm rồi. Nó thương con lắm. Nó cứ theo đòi con bao giờ dì Hai về ngoại thì nhớ cho con theo nữa. Nó…

Hậu kể thật nhiều về thằng cu Nhật để mong khỏa lấp mọi điều mẹ muốn hỏi về em Ti. Hậu sợ Hậu sẽ không kìm nén được, Hậu không muốn nói với mẹ những lời nói dối. Hậu sợ Hậu sẽ lại khóc, Hậu sợ sẽ làm đau mẹ. Và hơn tất cả, Hậu không muốn làm tắt niềm tự hào đang cháy sáng bừng trong mắt mẹmỗi khi nói về em Ti. Tội nghiệp mẹ! Hậu nghe nhói ở lòng.

Hồi nhỏ, lúc mẹ chưa lấy dượng, chưa đẻ em Tý, nhà thật nghèo. Hậu nhớ, Hậu thường cõng em Ti ra đụn cát đồi dương, chờ mấy anh chị lớn sẩm tối đốt đuốc đi soi còng là ké theo. Ban đầu Hậu bị thằng Xanh đấm đá ra trò. Một lần, sau năm lần, bảy lượt nhịn, Hậu quyết định đặt em Ti xuống, bảo tránh ra xa rồi khoanh tay đứng đợi. Đợi khi thằng Xanh hung hăng nhào tới, đợi cho nó đụng vào người, Hậu mới ôm lấy cổ nó, vật xuống cát cái “bịch”. Rồi ngồi trên lưng nắm tóc xách ngược đầu lên, đến thằng Xanh phải la oai oái. Hậu nghiến răng “Mày chừa chưa?”, em Ti lúc đó được dịp chạy tới, chân trước bước lên, chân sau dạng ra thủ thế chạy, đấm với vào mông thằng Xanh thùm thụp.

Đến mấy anh chị lớn và lũ nhỏ cũng vây lại xem, mà thằng Xanh ngổ ngáo đành vừa khóc vừa van xin: “Mày thả tao ra, tao không dám nữa đâu, mày tha tao đi, tao thề là từ nay về sau không dám đụng đến mày nữa”. Mà thật, từ đó về sau thằng Xanh cứ thấy Hậu trừng mắt là khiếp vía. Có bữa, mấy anh chị lớn soi dài xuống bãi dưới, Hậu cõng em Ti đi theo đến phù cả cẳng chân, nằm mấy ngày không cử động được, hai đầu gối thừ lừ, nóng đỏ, thức thì chớ, ngủ thì rên, làm mẹ cứ chong chong suốt sáng. Mấy anh chị lớn hay tin, lệnh cho thằng Xanh qua nhà Hậu mượn cái nồi, rồi bưng đến một nồi đầy cháo. Mùi cháo còng thơm lên tận óc.

Em Ti háu đói cứ chồm vào giữa nồi mà húp, húp lấy, húp để, mẹ thì cứ nhìn nó mà cười. Suốt những năm tháng dài tuổi nhỏ, Hậu cứ theo đuổi mãi mê những chú còng. Mà hình ảnh Hậu lom khom lượm lặt, trên lưng là lắt lẻo một em Ti, cũng làm như một con còng lớn xác, vô tâm. Những con còng suốt cả cuộc đời chỉ biết dày vò tả tơi lòng cát vốn đã chẳng mấy được bình yên. Hậu mỗi ngày một lớn, những anh chị lớn mỗi ngày một lớn rồi lẫn mất vào trong cuộc đời. Và không biết tự bao giờ, Hậu trở thành kẻ đầu đàn cầm đuốc, dí thẳng vào mặt cát săm soi, chân bạo ngược đá ngay những vật gì đen thui di động, nó sẽ bật ngửa ra, nằm chờ những kẻ nheo nhóc cầm thùng theo sau lượm.

Có con khi được lượm đã chết ngắt tự bao giờ, những con còn sống có lạo xạo chửi nhau trong thùng cũng không còn gì là sáng sủa. Rồi đem về khi đêm đã quá khuya, còng đã ngót hơn một nửa thùng, đổ mớ mớ vào một cái cối đá to, giã cho bấy nát, đổ vào gạc, vắt nước vào nồi lớn, lược lại cát, nấu. Cũng nêm hành tiêu như “cháo nghèo” Thị Nở nhưng mùi vị thì phải nói “giết người”, suốt cuộc đời sẽ không quên được. Nấu xong, ai ăn tại trận thì ăn, vừa ăn vừa chí chóe. Còn không thì về nhà xách đến mỗi đứa một cái nồi con. Hậu và em Ti cứ lớn lên bằng những tháng ngày lặn lội khuya khoắt với những nồi cháo còng như vậy.

Đêm nay, thằng Xanh đi đầu cầm đuốc soi và đá còng. Chân Hậu bây giờ đã khó đá. Hậu theo sau cầm thùng và lũ con nít âm thầm như thể nếu làm ồn còng sẽ chạy mất tiêu, chỉ để lượm. Rồi đem về cũng một tay thằng Xanh giã, nấu. Hậu xem như đã “lụt nghề” rồi. Và đem ra một chồng tô, muỗng bắt đầu mới ầm ĩ la hò. Lũ con nít nhặng xị:
- Chị Hậu xụi! Cái xe hơi chị mua cho em giờ nó không chạy nữa.
- Chị Hậu xụi! Cái điện thoại di động của em nó điếc rồi.
- Chị Hậu xụi! Con siêu nhân chị cho em nó chết rồi.
- Chị Hậu xụi!…

Chỉ có thằng Xanh là không có gì, không nói gì, cứ cười ngoác cái miệng rộng tuênh toang, lơ đãng một cách vụng về. Hậu nhìn thấy dưới mắt nó đã có những đường nhăn, thằng Xanh chuẩn bị già! Bất giác, Hậu vuột hỏi:
- Oâng có bồ chưa Xanh?
Đỏ mặt, thằng Xanh ngửa mặt cười.
- Con nào dám thương tao.
Hậu nheo mắt, nhướng mày:
- Xanh lấy vợ được rồi đó.





- MỤC KHÁC
giới tính l Phần mềm l Xem bói l girl xinh vn l Game Hot l girl xinh l GIẢI TRÍ l Trà sữa l mẹo vặt l thủ thuật l sms l Cẩm nang l nhạc chuông l Đọc Truyện
Hosting By Xtgem.com
U-ON bonba9x