blogqn.wap.sh - Trang tải game, phần mềm ứng dụng và giải trí miễn phí!
BonBa9x.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Cho Mobile
Cho Bạn Và Cho Tôi

pacman, rainbows, and roller s
Truyện ngắn

Chim Sâm Cầm

Tác giả: Hương Xuân

"Có những đêm nào mình nhớ tên nhau. Có phút giây nào đời vắng xôn xao. Khoé mắt mùa thu vương bao lá sầu, có chút hồn nhiên giờ biết tìm đâu…"
Chiếc đĩa hát vang lên khiến Hạ thấy lòng mình nghẹn đắng, xa lắm rồi con đường đầy lá rụng, Hà Nội mùa thu chưa kịp đi, đông chưa kịp tới mà tình đã vội chớm đi. Bức bối trong lòng, Hạ vội thay bộ đồ bước ra đường. Thấp thoáng bóng dáng thân quen trên con phố cũ, tiếng cười trong trẻo đâu đó như mũi dao dội vào hồn Hạ. Bỗng Hạ giật mình khi ngang qua công viên, tiếng cụ già ngồi chơi cờ nơi góc quán gần Hồ Tây chạm đến một cái tên:
- Năm nay sâm cầm chưa bay về…
- Ừ…vừa giao mùa thôi ông nhỉ…tôi thèm ngắm những cánh chim bay từng đàn trên mặt hồ xanh thẳm chao nghiêng….

Nhìn lá vàng rơi lác đác bên bờ hồ Tây, cơn gió lạnh khe khẽ lùa vào mái tóc, Hạ chợt thở dài, ôi cái tên Sâm Cầm, một loài chim đẹp nhưng Hạ chưa một lần nhìn thấy loài chim ấy, chỉ nghe qua câu hát "Hồ Tây chiều nao..mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi. Sầu vương thương nhớ..bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời…". Một loài chim vương bao nỗi nhớ của người đi giữa mùa thu Hà Nội, ôn lại kí ức một thời đã xa….Cái khoảnh khắc giao mùa mà ngày xưa Hạ thường nói chính là khoảnh khắc chia ly…Cho đến bây giờ Hạ vẫn chưa thể hiểu vì sao anh rời xa Hạ….Ba năm có phải là thời gian quá dài cho sự chờ đợi, sâm cầm bao lượt bay đi bay về trú đông...mà bóng dáng anh xa hút tầm tay.....

-- o --

- Sâm cầm là loài chim thế nào vậy anh?
- Nó…hiền lành như anh,
- Anh hiền à
- Dĩ nhiên
-hihi chắc..Hạ chết quá đi
- Hạ chưa thấy sâm cầm sao? Anh nghĩ Hạ thấy rồi mới phải đó, không những thấy mà còn...yêu nữa
- Ủa, bao giờ, em chưa thấy mà

- Có, thấy rồi mờ
- Chưa mà..
- Nó ở trước mặt Hạ đấy
- Ở đâu cơ
- Nó nè

Vừa nói anh vừa chỉ vào ngực anh rồi nheo mắt cười chọc quê Hạ:
- Anh tên Sâm Cầm mà, Hạ đãng trí ghê?
- Á..anh chọc Hạ nhá
- Thế chẳng phải Hạ đã thấy mà còn...yêu nữa đó sao

Hạ bật cười khúc khích đấm thùm thụp vào ngực anh, sau đó gục gặc đầu như chợt nhớ ra điều gì:
- Ơ…uh nhỉ, sao mẹ anh lại đặt anh tên đó?
- Mẹ và bố gặp nhau ở Hồ Tây, đúng vào mùa sâm cầm bay về trú đông nên khi anh ra đời, bố đặt anh tên đó để kỉ niệm một thời của hai người..
- Lãng mạn nhỉ?
- Đi phố cùng anh không Hạ?

- Đi đâu?
- Ra Hồ Tây, anh chỉ cho Hạ xem loài chim đó, mùa này có thể chúng bay về nhiều
- Thật không?
- Ừ, nó là loài chim di trú mà em, cứ đến mùa giá buốt là chúng bay về rợp hồ
- Sao em không bao giờ thấy nhỉ?
- Đó là ngày xưa, còn bây giờ ít rồi Hạ ơi
- Tại sao thế anh?

- Bây giờ người ta săn bắn dữ quá, thịt nó ăn rất ngon , vì thế thử hỏi em làm sao chúng dám bay về đông đúc như trước
- Tội anh nhỉ…, thế bây giờ bọn chúng còn bay về không anh?
- Cũng còn tuỳ em ạ
- Tuỳ là sao anh?

- Chim cũng có tình cảm như người vậy đó Hạ, một khi con người không yêu quý nó, sát hại nó thì nó sẽ bay đi không trở về. Thật ra loài chim này không ở một chỗ chúng cứ bay đi bay về em ạ nên người ta gọi nó là loài chim thiên di là vậy
- Có bao giờ chúng không bay trở lại không anh?
- Cũng có khi..
- Thế thì buồn nhỉ?

Phố chiều se lạnh, thu vừa chợt đi gió mùa đông bắc đang kéo về từng đợt. Quàng tay ôm eo Sâm Cầm, Hạ áp bờ má ửng hồng mịn màng vào bờ lưng ấm áp của anh, chiếc xe đạp leo dốc bon bon trước đôi chân khoẻ khoắn của anh, Hạ tíu tít cười khúc khích sau lưng. Nắng chiều mỏng manh hắt qua mái tóc thành những sợi ánh vàng. Sâm Cầm bảo Hạ đứng chờ anh đi gửi xe, Hạ đứng lặng người ngắm nhìn cái ráng đỏ ối sau cùng của một ngày đang tan ra trong buổi hoàng hôn, mặt hồ im ắng óng ánh như gương phủ giăng mờ mờ màn sương chiều, ánh mắt Hạ mong chờ, Hạ muốn nhìn thấy cánh chim mà anh nói. Bàn tay Sâm Cầm nắm lấy tay Hạ ấm áp:
- Đi theo anh nào!

Lẳng lặng bước theo anh, cơn gió thổi lạnh bất chợt khiến Hạ rùng mình
- Em nhìn kìa
Dõi theo ngón tay Sâm Cầm chỉ, Hạ nhìn thấy bên trời vài cánh chim lẻ loi bay ngang:
- Sao anh bảo nó bay từng đàn rất đông?
- Có lẽ chỉ mới chớm đông, chúng chưa về em ạ, hoặc…cũng có thể….
- Có thể sao anh?

- Có thể mùa này sâm cầm không bay về nữa…
- Vì sao thế?
- Vì chúng sợ…
- Sợ bị bắn ư?
- Uh….có lẽ bây giờ chỗ trú ẩn an toàn nhất của chúng chỉ còn trong thơ ca nhạc hoạ em ạ, chúng sợ con người rồi
- Thật đáng tiếc anh nhỉ, nhưng chúng sẽ bay đi đâu?
- Bay đến một vùng nào đó an toàn cho chúng, vì chúng là chim thiên di

Hạ bỗng lơ đãng nhìn theo những cánh chim bé nhỏ bay hút về phía góc xa mặt hồ, bỗng bất ngờ quay sang hỏi anh:
- Sâm Cầm….
- Gì đó Hạ?
- Có bao giờ anh như loài sâm cầm ấy, bay đi và không trở lại?
- Không, anh mãi mãi ở bên Hạ, trừ khi…
- Trừ khi gì?

- Trừ khi Hạ xua đuổi anh ra khỏi đời Hạ
- Không bao giờ…
Hạ choàng tay ôm lấy anh thì thầm vào tai anh, hơi lạnh từ mặt hồ phả lên, nhưng Hạ không thấy lạnh, Hạ cảm nhận tay Hạ thật ấm trong tay anh, Hạ cảm nhận bờ môi mềm ấm nóng của anh lướt nhẹ qua bờ môi Hạ…thật dịu dàng.
- Sầm Cầm ơi
- Anh đây Hạ

- Ngày mốt sinh nhật em, anh nhớ đến nhé
- Ah..uhm…anh chưa biết…anh sợ anh không rỗi…
- Sao lại ..chưa biết? Anh phải đến đó nghen, không được từ chối..
- Nhà Hạ rộng quá…anh ngại
- Anh không đến Hạ giận cho xem, anh không yêu Hạ phải không?

Hạ phụng phịu quay mắt nhìn ra mặt hồ, trên khóe mắt như sắp sửa rơi giọt nước mắt, Sâm Cầm hốt hoảng ôm lấy Hạ lấy ngón tay chặn lại giọt nước mắt chực rơi, giọng thảng thốt:
- Đừng khóc mà, được rồi anh sẽ đến, anh sợ Hạ khóc lắm, Hạ biết anh yêu Hạ rất nhiều mà, đừng khóc….
- Nhớ nhé, đừng để Hạ chờ, hứa nhé
- Ừ…anh hứa

Hạ nhoẻn miệng cười vùi mặt vào bờ vai anh, Hạ không nhận ra rằng anh đang khẽ nén tiếng thở dài…
Cuối thu đầu đông, những cơn gió lạnh về nhiều hơn. Sinh nhật Hạ, bố mẹ bày tiệc mời khách khá đông. Hạ có ít bạn, chỉ vài người. Hạ mong nhất là anh. Tiếng nhạc, tiếng người cười nói ầm ĩ khiến đầu Hạ bừng bừng, Hạ chờ mãi vẫn chưa thấy anh đến. Những bước chân ra vô chờ đợi, ánh mắt Hạ nhìn về cánh cửa sắt đen mỏi mòn, tiếng chuông cửa mấy lần réo vang để rồi Hạ hụt hẫn khi nhận ra người khách ấy không phải là anh, hết lần này đến lần khác, trái tim Hạ như tan ra. Bỗng Hạ giật mình nghe giọng mẹ:

- Tới giờ rồi, vào cắt bánh đi con, mọi người đang chờ
- Chờ con chút đi mẹ
- Con còn chờ ai nữa ư?
- Vâng

Ánh mắt mẹ nhìn Hạ thật lạ, giọng bà nghe xa xăm:
- Người con chờ có lẽ sẽ không đến đâu con gái, vào cắt bánh đi con, đừng để mọi người phải chờ con ạ.
Hạ sửng sốt quay phắt lại nhìn mẹ ngạc nhiên, có lẽ nào mẹ biết Hạ chờ ai hay sao, Hạ vội lắc đầu xua đi cái suy nghĩ vừa chợt đến. Không đâu, Hạ chưa từng kể về anh cho Mẹ nghe mà. Mẹ tránh ánh nhìn của Hạ và kéo tay Hạ vào nhà, ngoảnh mặt nhìn lại cánh cổng lần nữa Hạ thở dài theo mẹ vào trong. Tiếng cười nói chúc mừng rôm rả xung quanh, nhưng Hạ thấy lòng thật trống vắng, anh đã thất hứa với Hạ..





- MỤC KHÁC
giới tính l Phần mềm l Xem bói l girl xinh vn l Game Hot l girl xinh l GIẢI TRÍ l Trà sữa l mẹo vặt l thủ thuật l sms l Cẩm nang l nhạc chuông l Đọc Truyện
Hosting By Xtgem.com
U-ON bonba9x