Disneyland 1972 Love the old s
blogqn.wap.sh - Trang tải game, phần mềm ứng dụng và giải trí miễn phí!
BonBa9x.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Cho Mobile
Cho Bạn Và Cho Tôi
Truyện ngắn

Sóng Còn Dâng Cao

Tác giả: Bình Huyên

Trong xóm Lách gần đường Công-Lý tràn ngập nắng vàng, một người đàn ông khoảng hơn năm chục tuổi, mặt mũi rắn rỏi phong trần đi tới gõ cửa căn nhà gỗ gần cuối xóm. Một bà già lưng còng ra mở cửa. Người đàn ông tháo chiếc khăn màu nước dưa quấn trên đầu, chào :
− Chào bà Sáu Hôm.
Bà già reo lên :
− Kià ! Cậu Trinh ! Cậu được về rồi ! Mời cậu vô trong nhà cho khỏi nắng.
Bên trong căn nhà nhỏ bé, hơi tối, chủ và khách ngồi xuống bên chiếc bàn nâu đen cũ kỹ. Bà Sáu Hôm mếu máo :
− Mợ Trinh và các con chạy tàu từ hồi đầu, cho tới nay không có tin tức gì hết !
Lúc đó là đầu năm Quí-Mùi, "cậu Trinh" tên thật là Quốc-Ân, chồng của "mợ Trinh" tên thật là Linh-Thoa, trở lại chốn mà gia đình anh cư ngụ cách đó gần ba chục năm.
Năm 1992, dược cộng sản thả về sau mười bảy năm cầm tù trong trại học tập, Quốc-Ân quyết định ở lại Việt Nam, ngấm ngầm làm việc nuôi thân và móc nối việc chống cộng sản.
Giờ đây, Quốc-Ân và bà Sáu Hôm yên lặng nhìn ra khung cửa đầy ánh nắng càng khiến cho bức tường gỗ càng đen tối hơn. Một trời kỷ niệm hiện ra trong tâm trí họ,...
... Xóm Lách, hai mươi tám năm về trước, cũng vào mùa Hè. Linh-Thoa xách giỏ thức ăn, tập tễnh từ ngoài chợ xóm đi về nhà. Nàng nặng nề bước qua bậc thềm ciment hơi cao, quên cả đóng cánh cửa thấp làm bằng những thanh gỗ mộc, dùng để chắn thằng con nhỏ không chạy ra ngoài khi cánh cửa lớn mở cho thoáng khí. Có tiếng đàn bà từ bên ngoài nói vọng vào :
− Chào mợ Trinh ! Mợ làm sao mà bước lặc lè vậy ? Tui thấy mợ từ đàng xa mà vẫn theo kịp về đây.
Linh-Thoa, người được kêu "Mợ Trinh", đặt giỏ thức ăn xuống đất, xoay người ngó ra. Bà Sáu Hôm, một người quen ở xóm trong, đứng giữa cửa, nhìn nàng cười toe toét phô bày hai hàm răng trắng đục dính quết trầu đỏ quạch. Một bên má của bà hơi phồng lên, bên trong ngậm cục thuốc lào. Bà bận quần đen rộng ống, áo bà ba vàng in bông nâu. Tay mặt bà xách giỏ. Tay kia cầm ngược hai chân một con gà giò nhỏ bằng trái dứa. Linh-Thoa cười gượng, gật đầu chào bà bạn, trả lời :
− Chào bà Sáu Hôm. Tôi tự nhiên bị trặc một bên hông trái. Đi, đứng, ngồi khó khăn vì đau lắm ! Nhà tôi xoa bóp dầu Khuynh-Diệp mỗi ngày mấy lần mà không thấy đỡ. Chắc bị què quá à !
Bà Sáu Hôm vội đi nhanh vào nhà, tới gần Linh-Thoa. Bà đặt cái giỏ xuống đất, lấy tay sờ nhẹ bên hông trái của Linh-Thoa. Đoạn, bà nói :
− Hông của mợ sưng khá lớn đấy ! Đau như vậy mà còn đi chợ làm chi cho khổ
− Mẹ tôi đang bị cảm, em gái út tôi bận đi làm. Tôi cố đi mua vài món ngoài chợ đầu xóm cho nhà tôi và các cháu có cái ăn tối nay. Ngày mai, cô em chồng tôi sẽ đến đi chợ giùm. Lúc ấy tôi mới đi khám bác sĩ được.
Bà Sáu Hôm mau mắn :
− Đi bác sĩ làm gì cho tốn tiền mà lại lâu khỏi. Mợ hãy thay quần áo, lên giường nằm chờ. Tui về nhà lấy lá thuốc sang chữa cho mợ. Khỏi ngay tức thì ! Đừng lo.
Trinh là tên đứa con gái đầu lòng của gia đình Quốc-Ân và Linh-Thoa. Dân trong xóm dùng tên đó để gọi người mẹ. Vì nghe thấy con cái của hai vợ chồng người Bắc gọi bố mẹ chúng là "cậu, mợ ", bà Sáu Hôm cũng như dân trong xóm gọi người mẹ là "mợ Trinh ", người bố là "cậu Trinh". Họ chẳng cần biết đến tên thật của hai ngườI hàng xóm khả ái đó.
Bà Sáu Hôm đi khỏi nhà Linh-Thoa, rồi trở lại thật mau. Bà khép cửa, kéo rideaux, bật đèn. Bà đến ngồi bên lề giường. Tay bà cầm một bọc vải màn nhỏ bằng quả quýt trong đựng cái gì ướt át xanh lè. Bà bảo Linh-Thoa :
− Mợ nằm nghiêng, kéo quần cho tui coi hông đau của mợ.
Linh-Thoa hỏi :
− Bà dùng thuốc gì thế ?
− Đây là lá ngải và rễ ngải giã nhỏ. Tui nuôi và thờ cây ngải gia truyền. Mỗi ngày mùng một như hôm nay, tui cúng ngải một con gà giò. Ngải chữa bách bệnh, kể cả gãy xương, trặc gân. Mợ cứ yên trí, nằm yên cho tui chữa.
Bà Sáu Hôm cầm bọc ngải chấm nhè nhẹ lên chỗ hông đau của Linh-Thoa, miệng lẩm nhẩm khấn thần ngải. Bà làm như thế trong mười lăm phút. Đoạn, bà kéo quần lót và quần dài của Linh-Thoa cho ngay ngắn. Bà tươi tỉnh bảo nàng :
− Bây giờ, mợ Trinh thử ngồi lên coi.
Linh-Thoa từ từ ngồi lên, cảm thấy hông của mình không bị kến như lúc nãy. Bà Sáu Hôm lại bảo :
− Mợ đứng lên, đi lại tôi coi.
Linh-Thoa chống tay xuống giường, rụt rè đứng lên. Nàng thấy hông hết hẳn đau. Nàng bước vài bước, thấy người nhẹ nhàng như chưa hề bị trặc hông bao giờ ! Bà Sáu Hôm bảo :
− Chiều nay, tui đến làm cho mợ một lần nữa là khỏi hẳn. Bạn bè chòm xóm, tui làm miễn phí cho mợ. Đừng thắc mắc làm chi.
Linh-Thoa nói :
− Tôi cám ơn bà Sáu vô cùng. Ngải của bà hiệu nghiệm quá. Bà cúng gà cho ngải như thế nào ?
− Cứ buổi tối ngày mùng một mỗi tháng, tui thắp hương khấn vái thần ngải, rồi vật chết con gà giò, để nguyên con vào gốc ngải trên mặt đất trong chậu. Qua đêm, sáng hôm sau, con gà sẽ tiêu hết, chỉ còn lại mớ lông. Thôi, tui về, mợ nhé.
Kỷ niệm đó hoà trộn cùng biết bao kỷ niệm khác đã tạo nên tình hàng xóm thân thiết giữa gia đình Quốc-Ân Linh-Thoa và những nguời trong xóm. Đặc biệt với bà Sáu Hôm, tình thân ấy rất sâu đậm.
Ngày Việt cộng chiếm Sài-Gòn, một số gia đình trong xóm bỏ đi. Bà Sáu Hôm và gia đình Linh-Thoa vẫn ở lại. Quốc-Ân, thiếu tá quân đội Việt Nam Cộng Hoà, phải đi học tập với các sĩ quan khác. Linh-Thoa ở lại nuôi hai con nhỏ bằng nghề y tá. Ngoài ra, nhờ trước kia học trong trường soeurs, nàng còn thạo làm hoa bằng voile và giấy màu, giao bán cho các cửa tiệm trong chợ Bến Thành. Bọn nữ cộng sản từ Bắc Việt vào Sài Gòn thích mua hoa voile, hoa giấy. Tuy nhiên, cuộc sống chật vật dần lên. Linh-Thoa tâm sự với bà Sáu Hôm :
− Ở với bọn Việt cộng ngu dốt này, không sao khá nổi. Nhà tôi đi học tập mãi chưa được thả về. Các cháu học hành thất thường, vì thày cô của chúng dần dần bỏ sở. Nói riêng với bà Sáu. Có người mách cho tôi đường chạy tàu ra ngoại quốc. Mỗi đầu người mất ba lượng vàng. Con nít được bớt một nửa. Gia đình tôi gồm cháu gái và cháu trai nhỏ sẽ tốn sáu lượng. Như thế là gần hết sạch của hồi môn dành dụm từ hồi cưới nhau. Mỗi lần đi thăm nuôi, nhà tôi đều rỉ tai :"Em phải mang hai con đi trước. Khi nào anh về, sẽ đi sau".
Bà Sáu Hôm mau nước mắt, mếu máo :
− Mợ và tụi nhỏ đi là tui buồn nhớ lắm ! Nghe nói cướp biển bắt đầu hoành hành dữ lắm. Chúng giết người, cướp của, hãm hiếp đàn bà con gái. Một số bị bắt mang vào đất liền thảy vào ổ điếm, chết dần chết mòn ở đó. Nhưng đi là đi. Mọi sự là do mệnh Trời. Tui còn nhiều dây mơ rễ má ở đây, không đi được. Khi nào mợ nhất định đi, cho tui biết với. Những gì mợ nói, tôi sống để bụng chết mang theo. Mợ cứ yên trí.
Trước ngày ra đi một hôm, Linh-Thoa chỉ từ giã có mình bà Sáu Hôm. Bà này căn dặn nàng đủ điều. Bà đưa cho nàng một gói giấy, bảo :
− Đây là một ít lá và rễ ngải. Linh lắm. Đi sông, đi nước, mợ và tụi nhỏ cần mang theo để hộ mạng. Khi nguy hiểm, mợ và tụi nhỏ hãy làm như thế này...
Bà Sáu Hôm ghé sát miệng vào tai Linh-Thoa thì thào, như sợ tiết lộ bí mật thần linh. Hai người bạn gái, một người đứng tuổi, một người còn trẻ, bịn rịn một lúc lâu, mới chia tay vĩnh biệt nhau trong nước mắt !...
Dòng kỷ niệm trên đây ngừng lại trong tâm khảm bà Sáu. Quốc-Ân nhìn vào cặp mắt kèm nhèm buồn rầu của bà Sáu, vì tuổi già và vì cảm động. Anh chầm chậm nói nhỏ :
− Hằng đêm, nằm trong trại tù cộng sản, cũng sau như khi được thả, một mình phòng không gối chiếc, tôi lấy lại được sinh lực nhờ những giấc mơ trong đó tôi gặp nhà tôi và hai cháu. Bắt đầu chỉ là những giấc mơ. Sau tôi dần dần nhận ra đó là giao cảm thần kỳ giữa tôi và vợ con tôi. Do đó, tôi biết vợ con tôi đã lìa trần ngay từ năm 1981, khi họ chạy tầu để sang vùng tự do. Họ đã hiện về cho tôi biết những gì xảy ra từ đó cho tới nay.
Trước cặp mắt ướt át chứa đầy cảm xúc của bà già người hàng xóm, Quốc-Ân khe khẽ kể tiếp câu chuyện từ những hình ảnh âm thanh mùi vị trong biết bao giấc mơ mà anh đã trải qua,...
Mẹ con Linh-Thoa thu xếp hành trang thật gọn gàng, ra đi thật kín đáo. Họ được người dẫn đường đưa xuống Hà-Tiên. Lúc đó là tháng Tám dương lịch năm 1981. Sau ba ngày chui rúc trong căn lều chật hẹp, thiếu tất cả mọi tiện nghi, gia đình Linh-Thoa được đưa lên một chiếc tàu đánh cá ba blocs. Trên tàu có khoảng mười người đàn ông con trai, mười người đàn bà con gái, và tám đứa con nít dưới mười tuổi.
Tàu lặng lẽ rời bến vào hồi mười một giờ đêm. Cuối tháng không có trăng, trời tối như mực. Từ bờ ra đến gần hải phận quốc tế, tàu chưa mở máy và được hai chiếc thuyền lớn kéo đi. Sáng sớm hôm sau, tàu bắt đầu m? máy chạy ra khỏi hải phận Việt-Nam, nhắm hướng Mã-Lai. Qua một ngày êm đềm, tàu đi trong hải phận quốc tế. Năm giờ chiều, trong khi mọi người đang chuẩn bị ăn bữa chiều, tàu của họ bị hai tàu đánh cá khá đồ sộ kèm hai bên mũi. Nhìn đám người mặt mũi hung ác, đen đúa, đầu quấn khăn carreaux đỏ, đám thuyền nhân biết mình đang gặp cướp biển. Mười đàn ông con trai thủ sẵn vũ khí trấn hai bên đầu tầu. Mười người đàn bà con gái cùng đám con nít tụ lại cuối tàu. Một thuyền nhân nói lớn bằng Anh ngữ:
− Chúng tôi là dân tỵ nạn cộng sản, không có tiền bạc, quý vật. Yêu cầu các ông để chúng tôi được thong thả vào đất liền Mã-Lai xin tỵ nạn !
Bọn cướp biển nhao nhao. Một thằng vung mã tấu hét to :
− Muốn tiếp tục đi, chúng bay hãy nhảy xuống nước mà bơi. Để lại đồ đạc và đàn bà con gái, kể cả con gái nhỏ cho chúng tao !
Thuyền nhân Việt-Nam hét lên giận dữ:
− Hãy để chúng tao đi, hoặc cùng nhau tử chiến !
Tên giặc biển cũng thét lên :
− Chúng tao phá tan tàu, giết hết tụi bay!.
Linh-Thoa cùng chín phụ nữ nghe thấy vậy sợ run lên. Nàng quay lại nói lớn với các bạn đồng hành cùng phái :
− Chúng ta quyết không để bọn giặc biển dơ bẩn giở hỗn với gái Việt ! Các chị em hãy cùng tôi nắm tay mấy đứa nhỏ đâm đầu xuống biển !
Một nửa số phụ nữ gật đầu đồng ý. Một nửa la hoảng :
− Nhảy xuống biển bị cá ăn, ngộp nước đau lắm !
Linh-Thoa nói nhanh :
− Tôi có ngải rất linh nghiệm. Mỗi người ngậm trong miệng một lá ngải, tay nắm một cọng rễ ngải. Không sao đâu !
Nàng phân phát nhanh lá ngải và rễ ngải cho đám phụ nữ và con nít. Ở đầu tàu, cuộc đụng độ giữa đàn ông Việt-Nam và bọn cướp biển đang xảy ra khốc liệt. Một số thuyền nhân bị hạ sát thảm thương. Bọn cướp biển sắp nhào tới chỗ các phụ nữ Việt-Nam. Linh-Thoa hét lên, hai tay ôm cả hai đứa con của nàng, bước lên thành tàu, nhảy xuống biển. Các phụ nữ kia cũng nắm tay tất cả các em bé nhảy xuống theo.
Lạ thay ! Họ thấy mình rớt từ từ, như thể được một tấm thảm không khí vô hình đỡ lấy. Từ xa, người ta thấy một hàng nữ nhân tóc dài lượt thượt tay dắt các em bé, tất cả quần áo bay lất phất, từ từ hạ xuống mặt biển. Cả đám nữ nhân cùng trẻ con đó lặng lẽ chìm dần trong làn nước một cách nhẹ nhàng, rồi biến mất dưới các lớp sóng dập dềnh.
Thuyền nhân đàn ông cảm tử cuối cùng đã bị chém bay đầu, lăn ra sàn tàu. Bọn cướp biển trố mắt nhìn cảnh đám nữ nhân Việt-Nam được biển cả đưa xuống lòng biển như đón các nữ thuỷ thần. Lần đầu tiên bọn cướp biển Mã-Lai chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ đó ! Quên cả việc lấy đồ, phá tàu, chúng hè nhau nhảy về tàu của chúng, rồ máy chạy mất. Chiếc tàu không chủ đầy xác người trôi bập bềnh trong màn tối đang buông xuống khắp mặt Biển Đông bao la, bí mật. Trong đêm tối, cơn bão biển chợt nổi lên. Sấm sét đinh tai, chớp nhoáng chói loà, mưa đổ ào ạt.
Buổi sáng trở lại với mặt biển bình lặng. Con tàu không người lái vẫn trôi nổi. Sàn tàu vắng tanh. Dấu vết tàn sát đã được nước mưa rửa sạch. Máy tàu không nổ nữa vì hết dầu. Buổi chiều trở lại như cơn mộng. Ánh mặt trời vừa tắt, trên tàu bỗng hoạt náo hẳn lên. Đèn tàu thắp sáng chưng. Trên tàu toàn bóng đàn bà, con nít, đi qua đi lại. Thân hình họ lồng lộng trong lớp áo quần bay phất phơ theo gió. Một lúc sau, bốn chiếc tàu đánh cá từ đâu xông tới, bao vây chiếc tàu phụ nữ Việt-Nam. Chúng mừng rỡ hò hét điên cuồng khi thấy trên tàu nhiều đàn bà con gái vô cùng xinh đẹp, trên người đeo đầy vàng bạc kim cương lấp lánh. Một đám con nít đứng ở cuối tàu nắm tay nhau ca hát quay thành vòng tròn.
Lần lượt, khoảng một chục tên cướp biển của mỗi chiếc tàu nhảy sang chiếc tàu đơn độc. Lúc đầu, đám phụ nữ chỉ có mười người. Lạ thay, số cướp biển càng gia tăng, số phụ nữ trên tàu càng nhiều lên. Bọn cướp không để ý điều này. Chúng ào tới trà trộn với đám đông phụ nữ. Mỗi đứa nắm lấy hai tay một phụ nữ đè xuống sàn tàu miệng hú hét như những con chó dại. Chợt tất cả các tên cướp biển im bặt. Mắt chúng trợn trắng, mồm há to nhưng không phát ra tiếng kêu nữa. Hai tay của từng đứa bị đôi bàn tay có móng nhọn sắc xiết chặt, xương gãy rọp rọp. Mỗi phụ nữ lật người, ngồi lên bụng mỗi tên cướp biển, xỉa hai ngón tay nhọn hoắt vào cặp mắt của những tên cướp biển. Tiếng Linh-Thoa quát lanh lảnh :
− Chị em hãy liệng hết lũ giặc biển sang tàu của chúng !
Đám con nít ở cuối tàu vẫn ca hát vang lừng. Bọn cướp biển Mã-Lai bị gãy hai bàn tay, mù đôi mắt, nằm ngổn ngang trên tàu của chúng, rên la thảm thiết. Bốn chiếc tàu trôi nổi trên biển cả. Âm thanh kêu cứu lạc giọng nhỏ dần, biến mất. Chiếc tàu ma tỵ nạn từ từ chìm xuống biển, mang theo mười phụ nữ và đám con nít. Họ đã trở thành những thuỷ thần hộ mệnh của người tỵ nạn Biển Đông.
Trong khi ấy, tại một số thành phố bờ biển của Mã-Lai và Thái-Lan, có những ổ điếm chứa nhiều gái Việt-Nam bị bắt cóc, hãm hiếp, rồi thảy cho bọn ma cô, tú bà bóc lột hành hạ. Các phụ nữ bất hạnh đó vừa bị huỷ hoại thân xác bằng những cuộc truy hoan cưỡng bách, vừa bị xa đoạ về tâm hồn cùng trí não vì những mũi chích ma tuý bắt buộc. Họ biến đổi từ con người sang thú vật rất mau, trước khi lăn ra chết như những đồ vật vô giá trị.




- MỤC KHÁC
giới tính l Phần mềm l Xem bói l girl xinh vn l Game Hot l girl xinh l GIẢI TRÍ l Trà sữa l mẹo vặt l thủ thuật l sms l Cẩm nang l nhạc chuông l Đọc Truyện
Hosting By Xtgem.com
U-ON bonba9x