blogqn.wap.sh - Trang tải game, phần mềm ứng dụng và giải trí miễn phí!
BonBa9x.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Cho Mobile
Cho Bạn Và Cho Tôi

XtGem Forum catalog
Truyện ngắn

Sau trận đụng địch ấy, Tiểu Doàn di chuyển liên miên, lúc thì bám sát địch đánh những trận bất ngờ, cũng có lúc bị địch bao vây, vừa đánh vừa chạy trối chết. Giữa vùng trận chiến đã tàn xác mới chồng chất lên xác cũ. Mọi người không còn kịp nghĩ gì hơn đánh và nghỉ. Trong cuộc họp tại Tiểu Ðoàn, Ðại Bàng đưa ra một phỏng đoán hấp dẫn:
- Có lẽ mình sắp được rút về nghỉ. Mặt Trời ước tính chậm nhất mười hôm nữa có một Trung Ðoàn Bộ Binh qua trấn vùng này, các lực lượng BÐQ sẽ rút dần về biên giới.
Vũ nghĩ đơn vị chàng sẽ trở về Quảng Trị, hoặc Khe Sanh.
Nghĩ tới đó, Vũ chợt liên tưởng đến Bích Hải. Một lần bích Hải kể rằng đã có thời gian nàng sống ở Khe Sanh, khoảng hai năm. Ông thân nàng làm tại Ty Quan Thuế ở đây. “Ở đó buồn hiu”, Bích Hải nói vậy khi được Vũ cho biết đã trở đi trở lại nơi đó nhiều lần.
Chương vỗ đùi Vũ:
- Xin cụ một “khẩu dược”!
Vũ rút điếu thuốc đưa cho hắn, vẫn lặng lẽ. Nguời Hạ sĩ quan truyền tin loay hoay bên chiếc máy liên lạc. Hắn chợt lên tiếng:
- Ông thầy. Ðại Bàng hỏi có gì báo cáo?
Chương thay Vũ trả lời Bộ Chỉ Huy Tiểu Ðoàn, rồi trao ống liên hợp cho viên Trung sĩ. Nét mặt Chương thoáng lộ vẻ đăm chiêu dưới ánh lửa bếp le lói của anh Y tá đang nấu nước pha cà phê bột.
- Tôi thấy có gì là lạ không ổn.
Vũ cười khì:
- Là cái chắc, lúc nào mà chẳng có tụi nó sẵn sàng bên cạnh để giao duyên với mình.
- Nghĩ lại những ngày qua cũng thấy “teo” thật. Ðụng liên miên, đến độ không nghĩ được là mình còn sống hay đã chết nữa. Thần trí cơ hồ tê liệt cả, chỉ còn phải ứng theo bản năng tự nhiên.
Một người lên tiếng:
- Tôi hết muốn nghĩ tới chuyện đó rồi, Thiếu Úy. Sợ quá nên mình thành lỳ lợm. Không hiểu sao khi nhìn xác chết cao lểu nghểu tôi lại không thấy lợm giọng mà còn nghĩ tới biếng “bíp tếch” xào tỏi thật ngon.
Mọi người ồ lên, Vũ phì cười:
- Ý nghĩ kỳ cục!
Một anh khác tiếp theo:
- Tôi chỉ thèm tắm một cái cho khỏe. Quần áo bây giờ cứng như mo nang. Ðất bụi, mồi hôi, xình lầy, máu óc và thịt người bết lên thấy ớn.
- Chương quay lại Vũ:
- Tôi thì nghĩ tới hai đứa con.
Vũ thấy thấm thía câu nói đó. Chương đang lo sợ vu vơ.
Chương tiếp:
- Còn Trung Úy?
Vũ chậm chạp:
- Chả nghĩ gì cả.
Người Hạ sĩ quan truyền tin cười hề hề:
- Ông thầy dấu hoài. Em biết Trung Úy đang nghĩ tới cô... gì đó ở Khánh Hội chớ gì. Cái cô mà hôm trước Trung Úy nhờ mang thư đến nhà đó.
Vũ mỉm cười. Bích Hải. Bích Hải và căn nhà xinh xắn sau chợ Xóm Chiều. Những buổi tối đến chơi khuya Vũ không dám vào sợ ông cụ bực, đứng ngoài huýt sáo miệng gọi Hải. Bích Hải từ trên lầu chạy xuống, mặc đồ ngủ len lén bước ra, mắng yêu:
- Lang bang ở đâu mà mãi giờ ngày mới đến hở ông?
Vũ thì thầm:
- Ðến... đá lông nheo (liếc) bà một phát cho đỡ nhớ.
Bích Hải gắt nhẹ:
- Cậu la chết.
- Không sao, đã có mợ rồi.
- Mợ sao?
- Mợ... la lại cậu.
Bích Hải đấm nhẹ vào lưng Vũ:
- Anh thật... ăn nói kỳ cục.
Hai người chậm rãi đi cạnh nhau. Chín mười giờ tối chợ Xóm Chiều vẫn còn đông khách nhậu nhẹt. Vũ thường kéo Bích Hải vào đó ăn. Có lần Bích Hải phải kêu lên:
- Ðàn ông con trai gì mà lê lết hết hàng này sang hàng nọ.
Vũ tỉnh bơ:
- Ăn cho bõ những ngày ngồi tưởng tượng trong rừng.
Cho đến khi về nhà, cửa đã đóng đèn đã tắt. Chỉ còn ánh đèn ngủ lờ mờ hắt qua khe cửa sổ.
Bích Hải lo lắng:
- Chết rồi, tại anh đó.
Vũ bước tới gần nút chuông. Bích Hải vội vàng cản lại:
- Ðiên à. Cậu dậy thì chết.
- Ai chết.
- Anh!
- Còn em thì không?
- Em... chết trước anh!
Cả hai cười rúch rích. Bích Hải ghé miệng vào khe cửa gọi khẽ, rồi lớn dần:
- Hà ơi, Hà. Mở cửa cho tao với.
Vũ thỉnh thoảng làm bộ ho lên một tiếng thật to, khiến Bích Hải giật thót mình, quay lại nguýt dài. Ðến khi Hà ra mở cửa, Vũ cúi gập mình xá dài hai chị em rồi đi giật lùi ra giữa đường. Hai chị em cùng nhìn theo cười thương mến.
Những lần sau này Vũ không phải đến len lén như trước nữa. Sau lần chạm ngõ và đám hỏi, ông cụ không còn để ý tới sự đến chơi khuya của chàng rể tương lai. Vũ đã... ở lại ăn cơm, một đôi khi ngủ trưa nữa. Những lúc đó Vũ thích thú nghĩ đến những thân thiết gắn bó giữa mình với gia đình nhà vợ, những ấm cúng thứ hai sau gia đình chàng.
Trong lá thư viết cho Bích Hải khi nằm ở Quảng Trị trước đây hơn một tháng, Vũ đã đề cập tới chuyện hôn nhân:
“Anh tính kỳ này về sẽ nói với gia đình em cho anh ‘xin bàn tay’ em. Mấy tháng nay anh để dành được khoảng ba chục ngàn, cộng với tiền bán chiếc Vespa khi về chắc cũng đủ để làm đám cưới, bé nhỉ. Những ngày ở đây anh đang để ý tìm một món quà kỷ niệm, một món quà đặc biệt để làm quà cưới cho cô bé đó”.
Vũ bảo người phụ trách truyền tin:
- Tao khoái lấy vợ!
Mọi người chung quanh cười òa. Một người nói lớn:
- Ông thầy ngon quá ta. Ðẹp trai vậy mà lấy vợ sớm chi cho uổng. Ðể chừng nào chơi cho đã rồi hãy kiếm vợ có phải hơn không?
Anh y tá phản đối:
- Nói vậy đâu được. Ai người ta chịu cho... mình lai rai. Họ phải nắm chắc mình chớ sức mấy mà họ dễ dãi, để mình muốn làm gì thì làm.
Người kia cười đểu:
- Tui nói chơi là ăn chơi bay bướm chơ đâu phải cái... vụ kia. Mà dù là cái vụ kia cũng đâu ai chịu, trừ mấy con... xe ủi đất. Ðụng vào mấy mẹ đó có đường kiếm anh xin “bi” đều đều.
Ðám người vây quanh cười hăng hắc. Vũ mỉm cười, không rầy la. Trong sự nguy hiểm tột cùng trước cái chết bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, những người lính thường thích nói đùa đến mức trắng trợn tục tĩu. Nhưng không ai giận khi bạn gái, bồ, người yêu mình bị bạn đồng đội đem ra làm đề tài riễu cợt. Vì ai cũng hiểu lối nói đó chỉ có giá trị bông đùa vô hại, không nhằm ác ý gì ngoài việc đẩy lui ám ảnh của thần chết.

Anh y tá long trọng:
- Nãy giờ nghe mấy “thầy” phát biểu ý kiến, bây giờ tới phiên nhà cháu. Lúc này nhà cháu chỉ khoái một đĩa tiết canh chó, và một chầu rựa mận.
- Tại sao vậy?
- Cứ mỗi lần nhìn thấy thằng Việt Cộng bị bắn rụng tự nhiên tôi lại có ý tưởng giá mình có một con dao phay.
Chương Ngạc nhiên:
- Chi rứa?
- Cắt họng nó, đánh... tiết canh nó.
Mọi người nhao nhao cười nói:
- Chúa Phật ôi, thằng này nó mơ làm đồ tể.
- Mầy khát máu dữ vậy?
- Sao hồi đó cha không xin vô làm ở lò heo Chánh Hưng mà lại hành nghê Y tá, hai nghề chọi nhau chan chát?
Anh Y tá thản nhiên:
- Xin mấy cha dẹp đạo đức lại. Hằng ngày giết cả trăm ngàn thằng giặc thì không phải là đồ tể à. Giết bằng cách này hay cách khác cũng vậy thôi. Từ xưa tới nay người ta đã ra khẩu hiệu kêu gọi, hô hào qua báo chí, hình ảnh, âm nhạc... đòi phanh thây uống máu quân thù thì mấy anh nói sao? Mình giết kẻ thù chớ bộ giết anh em mình sao?
Mọi người dễ dãi chấp nhận lý luận giản dị của anh y tá. Vũ thấy tức cười. Một người chuyên môn lo việc cứu chữa cầm giữ máu cho người khỏi chết thì lại thích cắt cổ giặc. Người nhìn xác giặc lại nghĩ tới miếng bít tết xào tỏi thơm lừng. Những ý tưởng thật là kỳ cục nhưng quả thật là họ đã nghĩ tới một cách rất thành thật. Ðó mới thực là những người lính chiến đấu. Ðánh, giết để tìm cho mình sự sống còn trước đã. Sau đó là để cho mình được nghỉ ngơi, được yên ổn bên những người thân yêu. Còn những cái gì gọi là Tổ Quốc, Chính Nghĩa, Quốc Gia, Cách Mạng, Hoà Bình đều là tiếng sáo diều mùa hạ. Không có gì phải bận tâm vì những thứ đó, vì chẳng một ai trong chúng ta thực lòng và thành khẩn chiến đấu cho những tiếng sáo diều ấy. Chẳng một ai, kể từ những người quyền khuynh thiên hạ đến những kẻ khổ rách áo ôm.
Vũ khoát tay bảo mọi người:
- Anh em trở về vị trí đi. Chương kiểm soát việc tuần phòng an toàn nhé.
Và Vũ lấy chiếc võng ra buộc vào hai thân cây, nằm đu đưa. Mọi người lục tục đi thu dọn cho mình một chỗ ngủ.

oOo

Tiếng chim líu lo trên ngọn cây làm Vũ tỉnh giấc. Trời mới ửng hồng ở cuối chân mây. Vũ ngước mắt tìm một loài chim lạ dậy sớm, nhưng chỉ thấy lá rừng chen nhau trên cao. Vũ bước khỏi võng, lấy bi đông nước hớp một hớp xúc miệng, rồi đổ một ít ra tay chà lên hai mắt cho tỉnh. Rửa mặt như thế là xong. Vũ bật cười nghĩ thầm:
- Bi giờ mà ngồi gần em nào là em ấy nghe mùi... chuột chết liền, chả cần phải “mi” em mới khiếp.
Mọi người đã thức dậy từ lâu, yên lặng ngồi sau những thân cây, điểm tâm bằng gạo nếp đậu xanh xấy với muối. Người Hạ sĩ quan truyền tin đưa cho Vũ ca cà phê Mỹ vừa pha, nói:
- Trung Úy, Ðại Bàng ra lện chuẩn bị. Thiếu úy Chương đã cho sửa soạn sẵn sàng.
Vũ ra lệnh lên đường. Ðoàn quân chậm chạp leo lên con dốc thoai thoải dẫn lên đồi phía Tây Nam. Len lỏi giữa những cụm cây rừng. Ðến địa điểm dừng quân, Vũ báo máy về Ðại Bàng.
Ðột nhiên tiếng đại bác rít lên xoe xóe trong gió sớm, tiếng nổ đầu tiên thật gần làm Vũ cảm thấy nghẹt thở. Toán quân phản ứng như máy, phân tán ra chung quanh, nép mình sau các thân cây và hang hốc. Trận mưa pháo kích của địch bắt đầu. Chưa đầy năm phút sau, pháo binh trên đỉnh đồi bắt đầu phản pháo.
Tiếng đại bác rền vang, mọi người không còn nghe thấy một âm thanh nào khác ngoài những tiếng gầm thét của trọng pháo hai bên. Chợt tiếng đạn pháo kích của địch lắng dần và tiếng súng nhỏ bắt đâu nổ ròn tan. Vũ nhỏm dậy chiếu ống viễn kính quan sát. Trên lưng đồi hướng Tây, quân địch không rõ từ hang hốc nào chui ra đông như kiến đang lao lên đồi như điên. Tiếng hô xung phong man rợ vang đến tai chàng. Vũ nhủ thầm:
- Chúng nó đông quá xá.
Ðại Bàng gọi trong máy. Vũ với lấy ống nghe, nhận lệnh đánh ngang hông địch, trong lúc Ðại Ðội 2 nhử cho địch bám sát về hướng Bắc. Trận chiến bắt đầu. Vừa xung trận, Vũ đã thấy những tổ đại liên của mình quạt gục hàng chục tên. Bị đánh bất ngờ, địch rối loạn một chút rồi tách làm ba, áp dụng chiến thuật biển người cố hữu. Trận chiến dằng dai cơ hồ bất tận. Chương hết cả đạn bèn chửi thề thật tục và quơ lấy cây trung liên của một người lính vừa gục ngã, quạt điên cuồng.
Vũ hét vào máy, xin lệnh mới. Quyết định của Ðại Bàng khiến Vũ chột dạ, lo ngại không còn kịp nữa. Chàng được lệnh cấp tốc rút lên đồi, lập vòng đai thứ hai, án gữ trước đơn vị pháo binh. Ðơn vị Vũ vừa cầm cự vừa lui dần lên. Ðịch vẫn còn bám sát, nhưng phần lớn đám biển người lúc nhúc ấy chĩa mũi dùi về phía chân đồi phía Bắc, định bao vây làm thịt Ðại Ðội 2 của Quang.
Vũ thầm lo âu cho bạn.
Trên lưng trời có tiếng xé gió. Chớp mắt tiếng bom rung chuyển cả núi rừng, đầu óc mọi người cơ hồ nổ tung ra. Vũ ngã chúi đầu vào gốc cây, nằm ép xuống. Chàng cố ngóc đầu lên. Lửa và khói đen bốc lên cuồng cuộn. Vũ la lên:
- Ê, tụi Mẽo bỏ trốc đầu bọn thằng Quang rồi Chương ơi.
Không nghe tiếng trả lời. Vũ chồm dậy, nhìn quanh. Tiếng đạn giao tranh giữa hai bên vẫn lao xao vọng lên trong khoảng cách những tiếng nổ kinh hồn của bom B52. Vũ quạt một băng M.16 về trước, ở lưng chừng đồi. Mấy cái đầu vừa nhô lên hàu như nổ tan thành mảnh vụn. Vũ gầm thét như điên dại, đứng lên lao về phía Chương. Chương đang ngồi tựa gốc cây, mắt mở nhìn Vũ thản nhiên, cây Trung liên nằm chếch trên đùi. Vũ gọi:
- Chương, bị thương hay sao thế?
Chương vẫn lặng lẽ. Vũ lay mạnh tay bạn. Chương đổ ập xuống, viên đạn xuyên từ nách trái qua chếch lưng bên phải trổ ra to bằng cái bát, máu tuôn như suối. Vũ xốc Chương lên một cách tuyệt vọng.
Trong chớm mắt, Vũ thấy lữa lóe sáng đỏ rực trước mắt và một bên sườn nhói lên rồi tê dại. Chưa kịp nhận biết, chân Vũ đã khuỵu xuống và Vũ mơ hồ thấy mình bay bổng là là trên ngọn cây cao.
- Thôi em, anh không ăn nữa đâu.
- Ăn nữa, công người ta mua táo mãi trên chợ Sàigòn.
- Em gọt hết mấy quả kia đi...
Bích Hải ngạc nhiên:
- Chi vậy?
- Ðể anh ăn cho hết, bõ công em đi mua.
Bích Hải phì cười:
- Móc họng tui há?
- Ai bảo người ta no rồi mà cứ ép.
Bích Hải dồn đống vỏ vào bao, ngồi ghé xuống một bên thành giường.
- Bác sĩ nói hôm nào thì tháo băng hở anh?
- Chừng một tuần nữa. Còn chân kể như lành rồi.
- Vết thương có ảnh hưởng gì nặng không?
Vũ làm ra vẻ quan trọng:
- Mảnh đạn cắt đứt một một khúc của hai giẽ xương sườn. Bác Sĩ bắt phải kiêng cữ...
- Kiêng gì hả anh?
- Kiêng... hôn và cải nhau với đàn bà lắm miệng.

Bích Hải “hừ” một tiếng, giận dỗi quay đi. Vũ mỉm cuười không thèm dỗ. Chàng ngước lên trần. Vết loang lổ trên trần không hiểu sao đã gợi cho chàng hình ảnh trận đánh ở đồi Sophia hơn hai tháng trước. Mọi hình ảnh hiện ra tuần tự và tàn khốc. Chương ngồi “nhìn” chàng. Ðại Ðội Quang bị vây vào giữa và B52 thả bom xuống đám người lúc nhúc. Y hệt trận đánh bên đồi 30 lúc trước. Bác Sĩ kể cho Vũ biết ta vẫn giữ được ngọn đồi ấy nhưng thiệt hại nhiều. Vũ nghĩ tới ÐÐ Quang. Buồn buồn, chàng cũng chắng rõ Ðại Ðội mình sau đó ra sao, còn những ai.
Vũ muốn quên tất cả, cứ nghĩ tới hoài chắc mình phát điên mất.
Thấy Vũ nằm im, Bích Hải sốt ruột:
- Ê bồ, xin lỗi tôi chớ?
Vũ cười, lắc đầu. Bích Hải cười cười:
- Xin lỗi đi mà, năn nỉ đó. Hông thôi tui dìa à.
Hải nói nhái theo giọng Nam nghe thật dễ thương. Vũ nắm tay nàng:
- Bé này, em còn nhớ lá thư anh gửi cho em từ Quảng Trị chứ?
Bích Hải đỏ mặt:
- Nhớ.
- Khi anh khỏe lại, chúng mình... lấy nhau nhé?
Bích Hải giựt tay lại:
- Còn đang nằm đó mà ham... lấy. Mà anh vua xạo, bao nhiêu lần...
Vũ cười thoải mái:
- Lần này anh nói thật. Anh cũng vẫn nhớ tới món quà đặc biệt làm quà cưới cho cô bé đây.
Vũ rút dưới gối ra một gói nhỏ, ra vẻ trịnh trọng, trao cho Bích Hải và nói, em mở ra coi. Bích Hải mở tung gói giấy. Trong hộp chỉ vỏn vẹn hai miếng gì khô và đen xám. Bích Hải e ngại hỏi:
- Cái gì vậy anh?
- Hai miếng xương sườn của anh bị mảnh đạn cắt ra đó.
Bích Hải rú lên thảy gói giấy xuống giường, ôm chầm lấy Vũ. Vũ la oái oái:
- Ối, đau. Em đụng vào vết thương.
Bích Hải vội vàng ngồi dậy. Mặt Vũ xanh đi, toát mồ hôi. Bích Hải lí nhí nói “em xin lỗi”. Vũ cười “anh xin lỗi”. Bích Hải dơ nắm tay dọa:
- Mai mốt khỏi rồi, biết tay em.
Vũ quàng tay ra sau lưng Bích Hải, vuốt nhè nhẹ: Em đừng sợ, miếng xương lúc nãy là sườn... heo đấy, anh lấy ở phần ăn của ông sĩ quan nằm giường bên kia, rửa sạch, phơi khô để... dành cho em. Ðặc biệt không em? Ở rừng không có thứ quà nào cả.
Bích Hải nhìn gói xương, mỉm cười. Trong thoáng chốc Vũ hiện ra trước mắt nàng, với dáng thật lính, thật rừng. Vũ... hư đủ thứ: rắn mắt, kỳ cục, bê bối, lì lợm, bốc đồng. Nhưng Bích Hải yêu Người Rừng vì thế. Bích Hải chấp nhận và tha thứ hết. Những cấi xấu đó mới làm cho Vũ và Bích Hải gần nhau như hòa làm một, không còn là thứ thần tượng hão huyền mà các cô gái hằng mơ ước. Con trai phải như thế đó, lính vậy đó. Và, khi yêu lâu rồi người ta đối với nhau bằng cử chỉ, ngôn ngữ rất thật đó, không cần du dương bay bướm lịch sự, như lúc mới tán nhau, mê nhau. Nhất là khi người ta sắp lấy nhau. Bích Hải nói một câu thật “vợ lính”.
- Khỏe sớm đi bồ. Mạnh lại để bát Lê Lợi “đá lông nheo” thiên hạ chứ. Kẻo mai mốt chẳng còn cơ hội...
Vũ nhìn vào mắt Bích Hải, tình tứ:
- Tụi mình lấy nhau nhé em, anh chẳng tiếc gì nữa cả.
Bích Hải muốn tan biến vào ánh mắt si mê của Người Rừng.





- MỤC KHÁC
giới tính l Phần mềm l Xem bói l girl xinh vn l Game Hot l girl xinh l GIẢI TRÍ l Trà sữa l mẹo vặt l thủ thuật l sms l Cẩm nang l nhạc chuông l Đọc Truyện
Hosting By Xtgem.com
U-ON bonba9x