Duck hunt
blogqn.wap.sh - Trang tải game, phần mềm ứng dụng và giải trí miễn phí!
BonBa9x.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Cho Mobile
Cho Bạn Và Cho Tôi
Truyện ngắn

Giọt Tình Thiên Thu

Tác giả: Hoàng Vi Kha

Tiếng kẻng tan trường vừa dứt, một rừng áo trắng đã túa ra như đàn ong vỡ tổ. Nhỏ Hương vừa dắt chiếc xe đạp mini vừa hối thúc tôi:
- Nè, lè lẹ lên coi bà tướng! Người ta sốt ruột muốn chít rùi nè.
Tôi mỉm cười biết tỏng tòng tong nhỏ đang mong gặp mặt anh Hai của mình nên càng làm ra vẻ chậm chạp cố ý trêu phá. Tôi còn chưa ra khỏi cổng trường Gia Long thì nhỏ Hương đã ngồi tót lên chiếc xe của nó đợi ở bên ngoài.
- Thui mà! Năn nỉ nhà mi mà... Nhỏ Hương chấp hai tay vái tôi như tế sao - Bổn cô nương hôm ni chịu xuống nước nhỏ rùi đó. Làm ơn lẹ lẹ giùm đi.
- Xí... Vừa đội chiếc nón tai bèo lên, tôi vừa lườm nó - Dữ ác hôn! Hôm ni mí thấy nhà ngươi chịu lễ phép với ta. Mà nè, phải có điều kiện hẳn hòi à nha. Chứ ta không chịu làm mai, làm mối miễn phí đâu...
- Ui chao... sao mà nhà mi ác thế chứ. Nhỏ Hương nhăn nhó - Ta đi dìa thăm... bác trai chứ bộ... Ai thèm thăm cái ông tướng Gàn của mi...
Tôi nhìn hai gò má đỏ hồng của nhỏ, cười nói vu vơ:
- À há, thăm bô của ta hử? Tốt quá hén. Dị là anh Hai ta phen ni dìa phép cô đơn rùi...
- Quỉ chùa nhà mi... chọc ta hử. Nhỏ Hương choàng sang ngắt vào tay tôi một phát thiệu đau, rồi quày quả đạp xe đi trước. Tôi vừa xuýt xoa, vừa hứa thầm:
- Mắng ta, còn ngắt ta nữa hén... Ta quyết sẽ báo thù... chờ xem!
Tôi vội lên xe phóng theo. Gớm nhỏ Hương chạy nhanh thiệt. Đuổi kịp nó, cũng đã toát cả mồ hôi.
Chúng tôi về đến nhà thì mẹ đã chạy ra đón. Bà hối hả:
- Diễm Trang, con mau vào thay đồ rồi xuống bếp phụ mẹ nhanh lên. Ba con và anh Hai sắp về tới rồi.
Tôi ôm mẹ vào lòng, nũng nịu:
- Me à! Me chỉ biết cưng có anh Hai hông hà.
Mẹ tôi quay sang nhỏ Hương cười:
- Con phụ bác dọn chén bát tí nhá... Chứ con Trang của bác lại mè nheo với bác nữa rồi... Me cốc đầu tôi mắng yêu: Học trò lớp nhất sắp sửa là cô Tú rồi mà còn nhỏng nhẻo quá. Hổng biết mai mốt có ai thèm lấy mi hông...?
Tôi vừa chạy vào trong cất vở, vừa nói vọng ra:
- Me à, con nói với me rùi mà.. Con hông thèm lấy chồng đâu. Con ở với me suốt đời sướng hơn.
Khi tôi thay đồ xong và xuống bếp thì me và nhỏ Hương đang chuẩn bị món gỏi gà trên mâm. Nhỏ Hương và tôi là hai đứa bạn chí thân từ hồi còn bé tí tẹo. Lớn lên, hai đứa lại học cùng trường, cùng lớp, cho nên càng thêm gắn bó. Thì đó, cũng bởi cái tình bạn của chúng tôi mà nhỏ Hương và anh Hai tôi mới quen biết nhau. Bây giờ thì hai gia đình đã có hôn ước. Cho nên, đôi lúc, tôi xem nhỏ ấy như là chị em trong nhà.

Hai bên gia đình dự tính chừng nhỏ Hương tròn 20 tuổi thì sẽ định ngày lành tháng tốt để cho nhỏ làm cô dâu. Nhưng anh Hai tôi lại muốn cho nhỏ ấy học thêm lên đại học và nhất là chờ khi non nước thanh bình thì mới tiến hành hôn lễ. Vì thế mà nhỏ hay nói anh Hai tôi là Gàn bướng. Tôi thì rất hiểu ý của anh mình. Anh tôi có lý tưởng và sống cho lý tưởng đó. Đang học đại học kiến trúc thì anh bỏ ngang đang lính. Mà lại đăng lính dù nữa chứ. Lúc anh quyết định tòng quân, me khóc quá chừng. Ba thì khăng khăng phản đối. Nhưng không ai cản nổi anh. Hôm anh đánh trận đầu tiên, cả nhà ai cũng lo. Me thì tụng kinh suốt, còn ba thì luôn theo dõi tin tức trên đài và báo chí. Rồi đến lúc anh về phép lần đầu tiên với chiếc huân chương mới tinh trên ngực áo, cả nhà mừng vô cùng. Đó cũng là lúc anh gặp nhỏ Hương và họ đã yêu nhau từ dạo đó. Hôm nay anh lại được về phép. Ba tôi cũng xin nghỉ sở sớm để được về ăn bữa cơm gia đình. Cả nhà chúng tôi đều nôn nóng chờ đợi Người Hùng trở về.

Nhỏ Hương cũng nóng lòng không kém. Tôi lén nhìn nó trong lúc làm bếp. Cô nàng thỉnh thoảng cứ tủm tỉm cười. Mối tình đầu của nó đã giành trọn cho anh tôi. Nghĩ mà cũng tội nghiệp. Nó và anh Hai một năm gặp nhau có vài lần, thì thử hỏi lần nào anh Hai về phép mà nó không sung sướng. Nó cứ thường tỉ tê tâm sự với tôi rằng, khi nó đã thương anh tôi thì nó sẵng sàng chấp nhận tất cả, trong đó có cả sự đợi chờ. Tôi thì tuy bằng tuổi nhỏ Hương, nhưng lại rất khù khờ trong vấn đề tình cảm. Bằng chứng là vào lúc này đây, tôi còn chưa biết rung động là gì. Trong lớp, có lẽ tôi là đứa hiền nhất hay khờ nhất vì phần lớn mấy cô bạn khác đều đã viết thư tình xanh xanh đỏ đỏ đủ hết. Còn tôi, suốt ngày chỉ biết ôm chồng sách vở và mấy cuốn kiếm hiệp mà thôi. Những tiểu thuyết tình cảm của Quỳnh Dao, của Nhã Ca, của tủ sách Hoa Tím... hoặc mấy bài thơ tình của Xuân Diệu, Nguyễn Bính, TTKh, hay Nguyên Sa, tôi chỉ đụng đến vào thời gian gần đây thôi, chứ còn trước đó tôi hoàn toàn mù tịt. Có lẽ nhờ vậy mà tôi dần dần bớt nghịch ngợm đi vì tôi cũng muốn làm một tiểu thư áo trắng, lắm mộng nhiều mơ. Thế nên, ba tôiđã không còn gọi tôi là thằng bé Diễm Trang của ba. Tuy vậy, nghịch ngợm thì tôi vẫn chưa chừa hẳn. Con gái 17, 18 tuổi đầu mà vẫn còn thích leo trèo hái trái trong mỗi lần đi cắm trại ở Lái Thiêu, Thủ Đức. Vẫn còn thích cột ngang vạt áo dài, chơi lò cò hay chuyền đủa cùng bọn trẻ trong xóm. Khiến cho me tôi nhiều phen phải kêu trời.

Nhỏ Hương thì hoàn toàn khác với tôi. Nhỏ nhu mì, hiền lành, và thường luôn miệng khuyên tôi bớt cái tính con trai lại, không thì suốt đời này sẽ ế chồng. Ế chồng? Xí... tôi không những không sợ mà còn muốn ở vậy với me suốt đời. Đọc những quyển tiểu thuyết tình cảm và nhất là nghe những lời tâm sự của nhỏ Hương, tôi thấy tình yêu khổ quá chừng. Ai dại dột lại đi chuốc khổ vào thân chứ? Nhất là yêu mấy ông lính. Không những mấy ổng đi suốt, đi hoài mà còn làm cho người ở lại phải lo âu, phập phòng:
Lấy chồng đời chiến binh,
Mấy người trở lại...

Bài thơ Màu Tím Hoa Sim đã nói thế mà. Nhỏ Hương biết vậy, còn dọa tôi:
- Mi chờ xem! Ghét của nào, Trời trao của ấy... chạy không thoát đâu!
Tôi không sợ, vì tôi không muốn dính vào yêu đương. Nếu như trên thế gian này có Tuyệt Tình Cốc, thì tôi chắc chắn sẽ xin thường trú ngay.
Phụ mẹ sắc bắp cải trộn gỏi xong, tôi được phân công nướng bánh phồng tôm. Còn nhỏ Hương thì bắt ngay vào món bì cuốn, một món ăn khoái khẩu của ông anh tôi. Tôi nhìn nhỏ trêu chọc:
- Ui chà, đại ca của ta chỉ thích ăn bì cuốn ở chợ Tân Định thôi... hông thèm ăn của mi đâu!
- Xí... người ta làm cho bác trai chứ bộ...! Nhỏ Hương chống chế. Mẹ tôi thấy vậy chỉ lắc đầu cười rồi bỏ lên nhà trên sửa soạn bàn ăn. Được dịp, nhỏ Hương bèn dùng cây đủa bếp, cốc vào đầu tôi một cái mắng:
- Nhà mi hôm ni ăn phải cái chi mà nói nhiều quá dzị?
Tôi vừa xoa đầu, vừa cầm chiếc đủa cái khua khua về phía nhỏ Hương:
- Ấy cha cha...! Lại đánh lén ta hén... Nè, cho mi nếm mùi lợi hại của Nga Mi kiếm pháp nè...
Tôi dùng đủa chọt vào nhỏ Hương khiến nhỏ la oai oái đầu hàng. Sau khi cốc lại nhỏ một phát gọi là gỡ huề, tôi với nhỏ lại hí hoáy trong công việc bếp núc. Vừa lúc mẹ tôi trở vào, không thì chắc chắn sẽ bị mẹ cốc đầu rồi. Mẹ nhìn hai đứa tôi đang khúc khích cười, trêu:

- Chà..., bộ hai đứa bây thừa lúc me vắng mặt mà bóc lủm đồ ăn phải không?
Tôi chưa kịp trả lời thì có tiếng chuông reng. Me tôi choàng dậy:
- Chắc anh Hai về rồi đó con? Ra đón anh mau!
Tôi vứt đôi đủa chạy tót ra ngoài nhanh như một con thỏ. Me tôi và nhỏ Hương cũng lật đật chạy theo sau. Cửa mở. Và kìa, anh Hai tôi đứng đó, lẫm liệt, oai phong trong bộ quân phục bạc màu sương gió.
- Anh Hai! Tôi reo lên mừng rỡ, nhảy choàng lên ôm lấy.
- Diễm Trang! Anh tôi cười to, ôm chặt lấy tôi, xoay vòng vòng rồi đặt xuống. Đâu, đứng ngay ngắn đàng hoàng cho anh xem xem cô công chúa có lớn thêm được tí nào chưa nè?
Tôi vội vàng đứng trong tư thế nghiêm, đưa tay chào theo lối nhà binh.
- Thưa thiếu úy! Em ăn được ngủ được nên lên thêm hai kilo.
Anh tôi bật cười xòa thật hiền, dí ngón tay vào trán tôi:
- Ừ! Có lớn hẳn ra. Nhưng mà hình như có xấu đi một tí đó nghen.. Cái trán vồ ra rồi nè. Trán này là bướng bỉnh lắm. Mai mốt khó ai mà chìu cô cho nổi.
Tôi tức quá, ôm lấy anh đấm thùm thụp vào lưng.

- Coi đó! hai anh em bây, không gặp thì thôi, mà hễ gặp thì lại chọc ghẹo nhau. Mẹ tôi lên tiếng từ sau. Anh Hai liền chạy đến ôm chầm lấy người. Cả hai mẹ con mừng mừng tủi tủi. Tôi lén nhìn nhỏ Hương. hai mắt nó đã đỏ hoe tội nghiệp.
- Anh Hai à! Còn thiếu một người đó nghen... Tôi nhắc nhở.
Nghe vậy, me như chợt nhớ ra liền kéo tay nhỏ Hương lại bên anh Hai rồi nói:
- Tội nghiệp, nó trông con lắm đó.
Anh Hai ôm nhỏ Hương vào lòng, hôn lên mái tóc thề đen mượt của nhỏ.
- Anh cũng nhớ em lắm.
Nhỏ Hương lúc nãy còn liếng thoắng với tôi, bây giờ thì chỉ còn biết khóc thút thít. Tôi ôm me cười:
- Thôi me à! Con với me trở xuống bếp dọn cơm nhé... để hai người họ tự nhiên tâm sự mà.
Anh Hai chợt đưa tay ngăn cản:

- Khoan! Đợi tí đã, để anh giới thiệu một người bạn cho gia đình. Rồi xoay sang phía cửa, anh kêu to: Vũ! Vào trong đi mày...
Một người thanh niên ngần ngại bước vào. Anh ta cũng mặc trên người bộ đo6` rằn ri, bạc màu chiến trận. Mái tóc hớt cao, gương mặt khôi ngô, đỉnh đạc, cặp mắt sáng tinh anh và đặc biệt là nụ cười rất duyên dáng dễ thương.
- Đây là mẹ tao. Anh Hai đưa tay giới thiệu từng người. Còn đây là bà xã tương lai của tao. Còn nhỏ lí lắc kia, anh Hai chỉ tay về phía tôi, lúc này đang nép sau lưng của me vì bị quê trước người khách lạ - Đó chính là Diễm Trang, em gái của tao.
- Dạ chào bác! Người ấy cúi đầu thật thấp thi lễ, con tên Hoàng Vũ, bạn chung tiểu đội với Minh.

Anh ta khẻ gật đầu chào nhỏ Hương. Tôi nhìn bông mai vàng lấp lánh trên cổ áo của người ta thầm nghĩ: Chà, cũng cấp úy đó nha... ai nhỉ! Nhưng mà cái dáng này trông giống sinh viên hơn.
- Chào Diễm Trang! Người ta ngập ngừng, nụ cười thoang thoáng điểm trên môi. Tôi mắc cở, cúi đầu lánh né, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ấy, rồi kéo tay nhỏ Hương chạy tuốt vào bếp.
Được dịp báo thù, nhỏ Hương trêu lại:
- Thiếu úy dù đó nha... Mèn ui! Trông bảnh trai quá chừng. Nè, có xứng đáng làm hoàng tử bạch mã hông đó?
- Xí.., ai thèm! Tôi nguýt nhỏ Hương nhưng trong lòng tự dưng cảm thấy thích thích kỳ lạ.
Chúng tôi trở ra với những dĩa đồ ăn trên tay thì ba tôi cũng vừa về tới. Ông ôm chầm lấy anh Hai, siết chặt đôi vai rộng của anh. Qua cặp kiếng trắng, đôi mắt người đỏ hoe, rươm rướm. Vũ đứng dậy chào ba tôi. Cung cách và lời nói của chàng tuy không văn hoa bóng bẩy, nhưng rất thật thà và lễ độ. Đó chính là những điều mà tôi yêu thích. Tôi chợt mĩm cười với chính mình và ngạc nhiên không rỏ tại sao tôi cứ lại quan tâm đến người khách lạ mới xuất hiện đó.
Sau khi anh Hai đốt vài nén hương trên bàn thờ ông bà, chúng tôi cùng ngồi vào bàn. Tình cờ hay hữu ý, mà tôi lại ngồi bên cạnh người ta. Khiến cho suốt cả buổi cơm tôi và người ấy cứ làm khách mãi. Nhỏ Hương thì chắc không nhận ra điều ấy, vì nó đang bận chăm sóc cho anh Hai. Ba thì lại cứ mãi chuyện trò, còn mẹ thì cứ chạy lên, chạy xuống tiếp các món ăn. Cho nên, tôi không còn ai để bám lấy thoát thân, đành cứ ngồi im lặng, nhỏ nhẹ từ tốn ăn cơm. Nếu như không có sự hiện diện của người ta thì tôi không có sực như miêu đâu.

Qua những lời trò chuyện trên mâm cơm, tôi được biết người ta tên Hoàng Vũ, năm nay 24 tuổi, sinh quán tại Biên Hòa, là con trai duy nhất trong gia đình. Vũ vào lính vì cùng lý tưởng như anh Hai tôi. Anh đang học điện tại Phú Thọ thì gát ngang, khoác áo lính.
Cơm nước xong, cả nhà quây quần tại phòng khách bên một bình trà nóng. Anh Hai và Vũ đang tuần tự thuật lại những trận đánh qua. Vũ có lối kể chuyện thật thu hút cho nên dần dần được anh Hai tôi bán cái cho độc diễn. Tôi nép bên me, tròn xoe mắt theo dõi câu chuyện. Những lần anh Hai về phép, tôi ít có dịp được nghe nhiều chuyện về chiến trận và đời lính. Phần vì anh Hai không có tài kể chuyện, phần vì tôi không thích mấy ông lính. Nhưng lần này, Vũ làm tôi say mê theo từng chi tiết. Giọng nói của Vũ trầm ấm nhưng không kém hoào hùng khi anh kể về những chiến thắng của tụi anh. Thỉnh thoảng, anh lại đưa mắt nhìn tôi rồi thoáng nở một nụ cười trên đôi môi, khiến cho hai má tôi đỏ bừng.

Chuyện trò được một đổi thì Vũ đứng dậy xin phép ra về. Anh Hai vào nhà trong dẫn chiếc Vespa ra đặng đưa Vũ. Tiễn hai người ra cửa, trong tôi chợt lưu luyến bâng quơ, không biết có còn gặp lại hay không. Người ta có lẽ không biết được điều đó, cho nên cứ thản nhiên chào ba me tôi, rồi đi thẳng một mạch. Tôi bổng giận tí ti, nhủ thầm: Đúng là lính dù mà! Toan quay lưng vào nhà trong thì anh hai kêu tôi lại bên cạnh:
- Lần này anh về phép có năm ngày thôi, còn Vũ thì được một tuần. Nếu em có rảnh thì đưa bạn anh đi chơi vòng vòng được không?
Câu nói của anh Hai như mở cờ trong bụng, nhưng tôi lại làm ra vẻ từ chối:
- Hum... kêu em đưa anh Vũ đi chơi Sài Gòn à? Xí... anh có nói lộn không đó? Em còn phải học bài mà!
- Không sao! Không sao! Vũ khoa tay, cười nhẹ - Nếu Diễm Trang không rảnh thì thôi...
Lại ngốc quá đi thôi! Tôi nhủ thầm, người ta đang làm giá đó mà, sao không biết năn nỉ? Anh Hai không rõ sự tình nên cố thuyết phục tôi:
- Lúc nãy anh nghe nói cuối tuần này trường các em có tổ chức ca hát ngâm thơ cho đó mà. Vũ là một cây văn nghệ đó nghen. Nên anh muốn mấy em dẫn anh ta đi tham gia cho vui.

- Hông dám! Hông dám! Nếu Diễm Trang không rảnh thì để dịp khác cũng được. Vả lại, thứ bảy này anh cũng muốn ở nhà làm vài việc lặt vặt cho ông bà già...
Nói đoạn, Vũ vẫy tay chào rồi leo lên ngồi phía sau lưng anh Hai. Chàng đấm vào vai anh:
- Thôi làm ơn chạy đi ông! Ông xạo quá... ai là văn nghệ gừng chứ?
Tôi chưa kịp nói tiếng nào thì anh Hai đã rồ ga phóng đi mất. Thiệt đúng là hai ông tướng thí mờ ghét, nhìn theo bóng dáng hai người tôi nhủ thầm. Nhỏ Hương từ trong nhà chạy ra, ngắt vào tay tôi một phát:
- Lay tỉnh bớ Diễm Trang!
- Ây da...! Dám nhéo ta nữa hén!
Tôi rượt theo nhỏ Hương. hai đứa chạy vòng vòng trong phòng khách:
- Đứng lại! Đứng lại! Bản cô nương hôm ni quyết xin mi tí huyết mà...
- Người đi một nửa hồn tôi nhớ! Còn nửa hồn kia mắc ăn hàng... Nhỏ Hương vừa chạy vừa chọc tôi. Me nhìn thấy thế bật cười. Còn ba thì lắc đầu quầy quậy:
- Hây dà...! Con gái chi đâu mà hệt như thằng anh của nó. Phá giàn trời!
Tôi cứ đứng hoài trước tủ áo, không biết nên bận chiếc áo nào. Ui chao, sao mà phiền quá đi thôi. Lúc trước có khi nào tôi lại phân vân trong vấn đề áo quần đâu chứ. Ngoài những chiếc áo dài trắng nữ sinh ra, mỗi lúc đi đâu với nhỏ Hương, tôi chỉ bận toàn quần tây áo sơ mi. Không phấn son, không chải chuốt. Chỉ vỏn vẹn năm phút là xong. Ai như nhỏ Hương, hễ bước chân ra khỏi nhà là phải tốn ít nhất 20 phút để sửa soạn xiêm y. Nhiều khi chờ cô nàng thay đồ mà tôi sốt cả ruột. Thế mà ông anh gàn rỡ kia của tôi lại có thể chờ được mới là lạ chứ. Chẳng lẽ đó là sức mạnh của tình yêu. Thiệt là phục ổng sát đất. Còn me tôi thì lúc nào cũng than thở:

- Chao ôi, có lẽ là mụ bà đã nắn lộn nhà mi rồi, Diễm Trang ôi. Đúng ra mi phải là con trai mới đúng. Con gái chi mà từ tánh tình cho đến cách ăn bận hông thua gì thằng anh của nó bao nhiêu.
Thế mà hôm nay con gái của me lại biết điệu rồi đây. Khổ nổi, tôi lại bối rối không biết phải diện ra làm sao để có thể tha thướt, dịu dàng như nhỏ Hương. Hum.., cũng tại sự hiện diện của người ta mà thôi. Lúc đầu nói không đi, bây giờ lại nói đi. Thiệt là thí mà ghét. Nhưng tôi lại mỉm cười với chính mình.
- Ây cha cha, cô Diễm Trang à. Chính cô rất muốn người ta đi với cô kia mà! Còn làm bộ nữa sao?
Ừ đó, tôi làm bộ thì đã sao chứ? Với mấy ông lính này, tôi cần phải cứng rắn hông có yếu mềm như nhỏ Hương được. Nói thế chứ tôi lại lấy làm mắc cỡ với chính mình. Hôm rồi, khi anh Vũ gọi điện thoại sang năn nỉ cho đi theo, tôi mừng vô vàn. Tuy rằng tôi vẫn giả đò, tỏ vẻ dửng dưng:
- Ủa! Hôm nọ nghe anh nói phải làm vài việc chi chi đó cho ba mẹ mà?
Tôi nghe tiếng Vũ cười ngượng trong điện thoại:
- Hum.. thì cũng đã làm xong mấy hôm nay rồi! Hôm đó anh rãnh thiệt mà.
Xuýt nữa thì tôi đã bật cười thành tiếng trước câu nói ấy. Định bụng sẽ phá anh thêm một tí, nhưng chợt nhớ lại hôm nào cũng vì mình làm giá mà người ta hoảng quá, leo lên xe vọt mất tiêu. Cho nên, tôi trả lời, hơi xẳng giọng một tí (để người ta năn nỉ đó mà).
- Ừ, anh muốn đi thì đi...!

Nói vậy chứ trong bụng cứ cảm thấy sung sướng lạ. Cũng chẳng hiểu vì sao. Hông dám hỏi nhỏ Hương, sợ nó chọc chết mất. Hôm đưa anh Hai trở về đơn vị. Vũ cũng có đến nhà. Lại là một bữa cơm thân mật. Nhưng lần này tôi đã hông còn e thẹn như trước tuy rằng ánh mắt của anh ta đôi lúc làm con tim tôi đập loạn cả lên. Trước khi ra đi, anh Hai còn dặn dò:
- Diễm Trang à, ráng thu xếp thời giờ đưa anh Vũ đi chơi vòng vòng nha.
Cái ông anh khờ khạo của tôi thiệt là đáng ghét mà. Hông có hiểu bọn con gái tụi tui tí nào. Khó hiểu ư? Hum... đơn giản thôi. Chỉ muốn được chìu tí ti đó mà. hai ông tướng chỉ giỏi có tài đánh nhau với giặc còn mí cái chuyện này thì sao mà mù tịt.
Khoác chiếc áo dài màu thiên thanh me mới sắm cho lên người, tôi soi mình trước tấm kiếng.
- Hum... không tệ lắm... Nếu như không muốn nói là đẹp vô cùng. Hôm ni mình phải làm con gái trăm phần trăm mà...
Tôi xoay vòng vòng tự ngắm mình. Mấy dì tôi thường khen tôi có thân hình đẹp, rất thích hợp mặc áo dài nhưng tôi thường không để ý đến. Hôm nay, có dịp làm cô tí điệu, tôi mới nhận ra điều đó. Quả thật không ngờ tôi lại duyên dáng đến như vậy.
- Ui... mi dễ thương quá đi Diễm Trang ui...... mi mi một cái nè.
Tôi gở cho cái ảnh của mình trong tấm kiếng to một nụ hôn gió. Khoan khoái trong lòng, vừa chải tóc tôi vừa hát nho nhỏ:
Tà áo thiên thanh thơ ngây ngày nào... Chìm khuất trong mưa mưa bay rạt rào...

Chợt tôi phát hiện ra rằng đúng là cái trán của mình có hơi vồ ra thiệt. Nhớ đến lời trêu ghẹo của anh Hai, tôi đâm ra ghét cái trán ấy ghê. Tôi vội vàng xỏa mái tóc lòa xòa che phủ bớt trên trán, cài ngang chiếc băng đô màu xanh, chải lại mái tóc chấm vai mới gội còn óng mượt. Tôi chải hết kiểu này đến kiểu khác mà vẫn không vừa lòng. Sau cùng, tôi quyết định cứ để chúng buông xỏa tự nhiên như những sáng đi học. Hông phải vì tôi cho đó là kiểu tóc đẹp nhất mà vì tôi đã quá mệt mỏi với việc làm điệu này rồi.
Một thoáng ý nghĩ chớm lên trong đầu, tôi mở hộp son phấn của me ra. Nhưng sau đó tôi lại ngại ngần không biết nên tô phết ra làm sao cả. Tôi thử màu son này, màu chì kẻ mắt kia. Thử một hồi, rồi soi lại mình trong kiếng. Tôi bật cười thành tiếng. Ui chao... trông tôi giống y một cái mặt nạ hề vậy đó.
- Xí! Người ta là chi cúa mình chứ mà mình phải diện này diện nọ... Thiệt là kì cục quá đi. Tôi vừa bôi đi lớp phấn son, vừa biện hộ cho mình...
Sửa soạn xong xuôi, xem lại đồng hồ, ây da, cũng tốn hơn 30 phút làm đẹp chớ bộ. Phen này thì không thể trách nhỏ Hương rồi. Ba tôi đang đọc báo, khi thấy tôi bước ra, người xệ cặp kiếng dày cui xuống, chằm chằm nhìn.
- Bà nó ơi! Ra mà xem, có cô con gái nhà ai xinh đẹp quá đi lạc vào nhà mình nè!
Tôi đỏ bừng hai má, chạy đến đấm vào vai ba:
- Ghét ba quá đi, ba chọc con gái cưng của ba hoài hà... hông thèm chơi với ba nữa đâu!
- Trời ơi! Hông ngờ nhỏ Diễm Trang của ba mẹ hôm nay đẹp quá chừng.
- Hum... người ta lúc nào mà chẳng đẹp, đâu có riêng gì bữa nay đâu. Ba hông biết gì hết trơn à... Diễm Trang hông thèm nói chiện với ba nữa... Tôi chạy sang, ngã vào lòng me nủng nịu.

- Coi đó, lấy chồng được rồi mà còn nhỏng nhẻo quá đi thôi. Mẹ tôi cười, rồi bảo tôi đi vài bước cho bà xem đọan ôm tôi vào lòng hôn lên trán mà nói:
- Con gái của me đẹp nhất trên thế gian này!
Tôi sung sướng hôn me một cái thiệt kêu. Vừa lúc nhỏ Hương cũng vừa đến. Nó mở to hai con mắt đáng ghét của nó nhìn tôi:
- Ui cha cha... hôm ni Chung Vô Diệm chịu lột xác rùi sao?
- Quỉ chùa nhà mi... Dám nóoi ta là Chung Vô Diệm hử? Có tin là ta sẽ lột xác nhà ngươi ra hông nè... Tôi ngắt nhỏ Hương một phát. Nhỏ la oai oái xin đầu hàng. Nhỏ Hương hôm ni lại khác hẳn. Chỉ mặc một chiếc áo dài trắng, tóc cũng không chải tỉ mỉ như trước. Tôi nhìn nó mỉ cười hát khe khẻ:
Ngày anh xa vắng... chách chách chách chách... Phấn son xếp lại chẳng dùng... chách chách chách chách...
Cả nhà cùng phá ra cười. Phen này thì đến lược nhỏ Hương mắc cở. Thế là tôi đã gỡ huề. Có tiếng chuông reng. Nhỏ Hương nhảy lên chọc tôi:
- À há... hoàng tử bạch mã đến rùi... đừng có hồi hộp nghen... Nhỏ Hương cười - Để ta ra mở cửa đón chàng vào.
Vừa dứt lời, nhỏ đã chạy tót đi. Lần này thì lại đến phiên tôi mắc cỡ rồi. Vũ bước vào. Đơn giản, nhã nhặn trong chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt. Ui chao, sao mà trùng hợp kỳ lạ vậy. Cả hai đứa đều mặc màu xanh. Mái tóc chàng vẫn cao ráo nhưng đã được chải chuốt tươm tất làm nổi bật thêm lên gương mặt vốn khôi ngô, tuấn tú của chàng. Đặc biệt, đêm nay, chàng lại đeo thêm một chiếc kính trắng, trông chàng càng thêm đỉnh đạc và không khác gì một sinh viên. Trái tim tôi chợt nghe xôn xao lạ. Nép mình sau lưng me, tôi lén dấu một nụ cười vui thích. Tôi thiệt không ngờ. Trong chiếc áo trận, Vũ oai hùng bao nhiêu thì trong bộ đồ thường phục, chàng lại hiền hòa, nhã nhặn bấy nhiêu. Ôi, nhất là nụ cười duyên dáng đó. Cái răng khểnh sao mà dễ thương lạ. Hum... con trai gì mà có chiếc răng khểnh đáng giá đến thế.

Sau vài câu chào hỏi, Vũ và bọn tôi rời nhà. Chưa thấy lúc nào tôi thấy nhỏ Hương dễ thương như lúc này. Nhỏ tự nguyện chở tôi trên chiếc Mobilet của nó để cho tôi có thể đóng trọn vai tuồng con gái trong đêm nay.
Đến trường thì mọi người đã hiện diện khá đông. Trong lúc nhỏ Hương bận bịu đi gởi chiếc xe thì Vũ đến bên tôi. Sau một lúc ngập ngừng, chàng cúi đầu nói thật nhanh, thật khẽ đủ để mình tôi nghe thấy:
- Đêm nay Diễm Trang... duyên dáng quá!
Nói đoạn chàng xoay mặt đi hướng khác, đầu cúi gầm xuống, lánh né cái nhìn của tôi. Tôi có hơi bất ngờ nhưng lại cảm thấy hạnh phúc và sung sướng dâng đầy trong lòng. Lời khen của chàng sao lại mang đến cho tôi những cảm xúc thật khác với lời khen của ba mẹ và của nhỏ Hương. Nếu mà đem bỏ lên cân, tôi tin chắc, lời khen của chàng làm cho tôi sung sướng hơn lời khen của ba mẹ nhiều. Thôi chết rồi, tôi hông còn hiểu được mình nữa. Tôi ráng tìm kiếm những bản tánh con trai của mình. Nhưng đứng bên cạnh chàng, tôi lại cảm thấy mình yếu mềm hẳn ra, cảm thấy mình hoàn toàn nữa tính. Hổng lẽ tại chàng là người con trai đầu tiên trong đời khen ngợi tôi, hay tại chàng là người mà tôi mong đợi suốt cả ngày hôm nay.
- Cám ơn anh... Tôi đáp khẻ, mặt nóng bừng.
Tôi cúi đầu, che dấu một nụ cười. Chàng có biết đâu, chính tôi cũng đang muốn nói với chàng những lời tương tự như thế. Cả hai đứa đâm ra ngại ngần, không nói thêm một lời nào cả. Tôi nghĩ thầm. Ui chao lính dù gì đâu sao mà nhát quá ta. Chỉ nói có một câu đơn giản như thế mà cũng... mắc cở sao? Sao hông nói tiếp đi. Người ta đang chờ nghe đây nè... nói đi... ngốc quá đi thôi...

Cuối cùng thì Vũ cũng đã có đủ can đảm để tiếp tục:
- Hum... anh nói điều này có lẽ Diễm Trang sẽ cười anh... số là mấy ngày hôm nay...
- Gì đó gì đó! Sao còn đứng đây mà hông vào trong? Nhỏ Hương ở đâu chạy lại la toáng lên làm Vũ ngưng ngang. Ui cha cha, tôi muốn nhéo nhỏ đó đến chít quá chừng. Đúng là cái đồ phá đám mà. Coi cái mặt của nó sao mà thí ghét ghê.
- Làm gì à? Tôi sẵn giọng. Thì chờ bạch y tiểu thơ đó... Tôi lườm nhỏ Hương một phát thiệt... kinh hồn. Nhỏ Hương hình như hiểu ra sự xuất hiện hông đúng lúc của mình, nên vội cười thiệt tươi cầu hòa:
- Xin lỗi hai vị nha! Tại lúc nãy gặp cô giám thị. Cô ta nhờ tui phụ bán nước giải khát trong giờ giải lao đó mà.
Buổi văn nghệ đã bắt đầu. Nhỏ Hương đã biết tội cho nên để hai chúng tôi ngồi cạnh nhau. Đó cũng là đáng tha thứ cho cái tội phá đám khi nãy của nhỏ. Sau vài câu hỏi thăm về trường lớp, chàng im lặng theo dõi văn nghệ. Có lẽ tại có nhỏ Hương ngồi đó nên chàng không thể nói và tôi không thể nghe những gì mà cả tôi và chàng đều muốn.
Tôi thì mắt hướng về sân khấu, nhưng tâm trí lại nghĩ ngợi lung tung. Lẽ nào tôi đang bị ông Trời trừng phạt về cái tội ghét lính năm nào. Ghét của nào Trời trao của đó. Ui cha, sao mà kỳ vậy. Đã bảo hông để ý, hông nhớ mà lòng lại cứ để ý, và chứ nhớ bâng quơ. Tôi lén nhìn Vũ. Chàng thật có nét đẹp của một người đàn ông. Cặp mắt chàng thật sáng và nhất là nụ cười rất hiền rất có duyên. Nụ cười luôn làm con tim tôi xao động mỗi lúc nhìn. Bất chợt Vũ cũng xoay lại nhìn tôi. Đôi bờ mắt giao nhau. Tôi luống cuống vội nhìn lên sân khấu. Tim đập nhanh. Thôi chết rồi. Phen này chắc tôi thật sự bị ông Trời trao cho cái của mà tôi luôn ghét rồi.

Đến giờ giải lao, chúng tôi trở ra bên ngoài để uống nước. Mấy nhỏ bạn cùng lớp trông thấy tôi đi bên cạnh chàng đứa nào cũng tò mò giương mắt ra mà nhìn. Hum... từ nay đừng hòng chọc tôi là con nhỏ cù lần hay khù khờ nữa nhé. Tôi giới thiệu Vũ với đám bạn. Có vài ánh mắt tỏ vẻ ganh tị làm tôi càng thích thú. Chàng của tôi bảnh trai quá mà. Chàng của tôi hào hùng quá mà. Lúc này, tôi mới phát hiện ra rằng, ngoài lối kể chuyện thu hút người nghe, Vũ còn có tài pha trò rất duyên dáng. Chàng đã đem đến cho tôi và nhỏ Hương những tràng cười thật vui vẻ.
Đêm đó khi đưa tôi về nhà, tôi cũng không có cơ hội để hỏi chàng khi nãy định nói gì với tôi vì lẽ nhỏ Hương cứ rề rề bên cạnh. Tôi cứ ưng ức trong lòng mãi. Ba mẹ tôi vẫn còn thức đợi cửa. Vũ vào thưa chuyện cùng họ. Tôi nghĩ tác phong của chàng đã gây ấn tượng tốt cho ba mẹ của tôi. Trước khi chia tay, Vũ ngỏ ý mời tôi, Hương và gia đình lên nhà anh chơi vào chủ nhật. Nghe thế nhỏ Hương vổ tay reo to thích thú:
- Ui cha thích quá... phen này hai nhỏ sẽ rặt sạch trái cây của nhà anh cho coi.
Ba mẹ tôi cũng vui vẻ nhận lời ngay. Chỉ riêng tôi là không trả lời mà chỉ cảm thấy buồn buồn. Bởi lẽ chủ nhật cũng chính là ngày phép cuối cùng của anh.

Suốt đêm đó, tôi cứ trằn trọc mãi. Trong tâm trí tôi toàn là hình ảnh của buổi chiều ngày hôm nay bên cạnh Vũ. Thỉnh thoảng tôi lại phì cười khi nhớ đến những câu nói tiếu lâm của chàng. Ui cha, người gì đâu mà ác quá chừng. Tự nhiên lại xuất hiện làm chi để rồi giờ đây tôi phải nhớ nhung. Tôi cứ ôm lấy con chó nhồi bông mà hôm nào chàng đã mua tặng tôi khi chàng, anh Hai, nhỏ Hương và tôi cùng đi chơi với nhau. Chẳng lẽ con tim tôi thực sự đã biết rung động rồi sao? Chẳng lẽ tôi đã không còn là một con bé vô tình nữa sao? Hum... ghét người ta ghê đi.
Sau bữa cơm, nhỏ Hương và tôi theo chân Vũ dạo quanh vườn trái cây đủ loại của gia đình chàng. hai đứa chúng tôi thi nhau nhắc lại những lần đi cắm trại tại Lái Thiêu hay Thủ Đức, phá phách vườngtrái cây thiệt là vui. Vũ lắng nghe những mẫu chuyện đó, thỉnh thoảng lại xen vào vài câu nói khôu hài, làm cả tôi và nhỏ Hương có những trận cười thiệt thỏa thích. Chọn một khoảng đất mát mẻ dưới tàn mận xum xê trái, chúng tôi ngồi xuống vừa tiếp tục câu chuyện vừa thưởng thức những trái mận giòn tan, ngọt lịm.
- Cha, nhà anh Vũ có vườn trái cây lớn như vầy thì chắc lúc nhỏ đâu thèm đi hái trộm trái đâu hén! Nhỏ Hương vừa nhai mận, vừa hỏi.

- Hương đoán sai rồi đó! Vũ đưa tôi một trái mận thật to, rồi cười tiếp: Tuy rằng ở nhà có nhiều loại trái cây, nhưng đi hái trộm thì mới hào hứng và thích thú chứ.
- Ui cha! Nói đến hái trộm thì tụi em không ai qua mặt nhỏ Diễm Trang đâu. Diễm Trang vừa gan, vừa có võ công cao cho nên lúc nhỏ nàng ta hái trộm tài một cây đó anh. Anh biết không! Nhỏ Hương huyên thuyên kể, chẳng thèm để ý đến ánh mắt cảnh cáo của tôi: Có một hôm, bốn đứa em trên đường đi học về ngang qua một ngôi nhà nọ. Chùi ui, có một cây mận trái to và nhiều quá chừng luôn. Tụi em quyết định giở tài đạo chích. Nhưng không may, chủ nhà đi đâu về đến liền rượt tụi em chạy dài. Nhỏ Hương bụm miệng cười khúc khích: Lần đó, Diễm Trang bị kẹt lại trên cây cho nên bị tóm gọn. Phần em chạy về báo. Anh Minh và em lập tức tìm đến nhà đó. Cứ ngỡ là sẽ phải hụt hơi năn nỉ. Nào dè, anh biết sao không? Khi bước vô thì thấy nhỏ Diễm Trang đang đường hoàng ngồi ăn mận trước hiên nhà với họ mới lạ đó chứ! Thì ra, bác chủ nhà có quen biết với ba Diễm Trang vì làm cùng sở. Hông thôi thì... nhỏ Hương lại nhìn tôi cười,...chắc là Diễm Trang khóc nức nở, ngập lụt cả Sài Gòn.
Tôi lườm nhỏ Hương một phát. Đúng là con nhỏ nhiều chuyện mà. Người ta đang đóng vai tiểu thư mà cứ bo bo cái miệng uỵch tẹt ra hết bí mật của mình. Vũ cười xòa ra:
- Ừ, cái thành thích đó của Diễm Trang anh có được nghe anh Minh, anh Hai của Diễm Trang kể lại. Thiệt là khâm phục Diễm Trang đó nghen!
Ây da, bây giờ mới biết ông anh của mình cái miện cũng không bảo đảm kín đáo. Thôi chết rồi, không biết ổng còn nói gì về tôi với Vũ không đây. Nhất định phải khảo tra cho ra mới được. May thay, cơ hội đã đến. Từ trong nhà, me tôi lên tiếng gọi nhỏ Hương vào có chút chuyện. Chờ cho nhỏ Hương đi hẳn, tôi vội xoay sang Vũ chống tay lên hông giả bộ làm mặt quan trọng:
- Nè, cái ông anh gàn kia của Diễm Trang còn nói gì với anh về Diễm Trang không? Nếu có thì anh mau mau kể ra đây, để coi ổng có nói xấu Diễm Trang không nè.
- Đâu có! Vũ cười trước thái độ của tôi! Anh Minh kể về Diễm Trang cũng không nhiều lắm và chỉ toàn là khen Diễm Trang thôi.
- Hông tin.
- Thiệt đó mà.

- Hum... ủa mà tại sao lại đi kể chuyện của Diễm Trang cho anh nghe? Có phải anh hỏi hông? Tôi tròn mắt nhìn Vũ. Chàng đưa tôi thêm một trái mận rồi ngập ngừng kể:
- Chuyện là vầy, có một hôm, tụi anh đang đóng quân chờ phục khích địch thì tình cờ anh nhìn thấy tấm ảnh gia đình của Trang trong ví của anh Minh. Trông Trang mặc chiếc áo dài trắng, lại thêm mớ tóc đen óng mượt... anh đây, nói thật,... anh đây, tự nhiên thầy có cảm tình sao sao đó! Cho nên mới mở lời hỏi anh Minh đó mà.
Tôi lặng người đi vì tí bất ngờ và một cảm xúc là lạ tự dưng xuất hiện trong lòng. Cái cảm xúc là lạ đó càng lúc càng lớn làm đỏ bừng hai đỉnh má. Bất giác, tôi nở một nụ cười bâng quơ, thích thú. Sợ Vũ bắt gặp, tôi đứng lên, dấu mặt về một hướng khác, trong lúc Vũ vẫn chậm rãi kể tiếp:
- Rồi thì tụi anh trở thành bạn thân. Thỉnh thoảng trong lúc dừng chân nghỉ ngơi trên bước đường hành quân. Tụi anh lại đem chuyện gia đình, tình cảm và lý tưởng ra để hàn huyên, trao đổi cùng nhau. Vì vậy, anh được nghe thêm vài điều về Diễm Trang. Để rồi, từ dạo đó, anh cứ luôn mong muốn được có dịp gặp Diễm Trang...
- Gặp để làm chi? Tôi hồi hộp xen ngang.
- Thì để làm quen với một người con gái có những bản tính mà anh đây rất thích.
Chàng lại làm cho đôi môi của tôi nở thêm một nụ cười vui thích và hai má lại nóng bừng.
- Nhưng chừng gặp Diễm Trang rồi thì anh mới hối hận phải không nè?
- Đâu có! Sao Diễm Trang lại nói vậy?

- Hum... thì tại Diễm Trang phá không thua con trai nè. Diễm Trang lại không dịu dàng, yểu điệu như bao cô khác nè.
- Đó là vì Diễm Trang có bản tính cứng rắn, nghị lực và kiên cường chứ đâu phải Diễm Trang không dịu dàng! Vũ tiến đến cạnh tôi. Trái tim tôi chợt đập nhanh theo từng bước chân của chàng. Ngắt một chùm hoa mận, chàng tặng tôi rồi tiếp: Anh còn thấy trong Diễm Trang có rất nhiều nét hồn nhiên, vui tươi. Thậm chí, đôi lúc anh cứ tưởng Diễm Trang vẫn còn là một cô bé con, ngây ngô, dễ thương đến độ kì lạ. Nhưng khi Diễm Trang khoác lên mình chiếc áo dài, Diễm Trang lại trông rất dịu dàng, cộng thêm với nét ngây thơ sẵn có, anh nghĩ Diễm Trang đúng là cô tiểu thơ của tuổi thần thiên, học trò.
Ui chao, tôi như đang uống vào lòng từng lời nói dễ thương ấy. Từ trước đến nay, chỉ có Vũ là người đầu tiên nói những lời như vậy với tôi. Chàng đã hiểu những bản chất cơ bản hình thành nên con bé Diễm Trang này rồi. Tuy rằng tôi rất thích được nghe những lời như thế, nhưng vốn có tí bản tính kì cào, kiêu hãnh của cái trán vồ kia, cho nên tôi vẫn đủ bình tỉnh để chuyển hướng cây chuyện theo ý mình.
- Chưa chắc những gì anh nghĩ về Diễm Trang là đúng hoàn toàn. Nhưng có thể nói là anh cũng đã biết ít nhiều về Diễm Trang rồi đó. Bây giờ để cho công bằng thì anh phải cho Diễm Trang biết lại đôi điều về anh được không?
- Được chứ! Diễm Trang muốn biết chuyện chi nè?
- Hum... cho Diễm Trang hỏi hén. Vậy thì, từ trước đến nay anh có bạn gái chưa... sao mà anh nói khéo vậy, chắc là có lắm cô mê?

Vũ cười:
- Nói không thì cũng... không đúng! Vậy thì theo anh, để anh giới thiệu bạn gái của anh cho Diễm Trang biết. Nói đọan Vũ chìa tay mời tôi đi theo chàng. Phần tôi khi nghe Vũ nói thế, chợt cảm thấy hụt hẫng, bất ngờ. Dường như rằng có một chiếc gai chích khẻ vào con tim tôi. Nụ cười trên môi trở nên vụng về, ngượng ngùng đi hẳn. Trên tay, chùm hoa mận rơi xuống đất tự lúc nào. Bước theo Vũ trên lối đi ngập đầy lá mà lòng tôi cứ ngỡ mình chính là những chiếc lá đó. Vang lên những tiếng nát tan tội nghiệp. Vũ đưa tôi vào một túp lều nhỏ cuối vườn. Tôi không còn hiểu được những biến động trong tâm trạng của mình. Thẩn thờ ngồi xuống chiếc ghế cạnh ô cửa sổ, tôi không rõ có phải mình đang chờ đợi để được Vũ giới thiệu bạn gái của chàng hay là đang thương cảm cho chính mình.
Vũ bước vào trong một chốc rồi trở ra với cây đàn guitar trên tay. Nhìn về phía tôi, càng hân hoan:
- Đây, để anh giới thiệu! Đây chính là người bạn gái chung tình của anh trong suốt thời gian qua.
Tôi mở to mắt nhìn về phía cây đàn. Vậy là sao? còn sao nữa chứ? Sự thực đã rõ ràng rồi. Thì ra, Vũ xem cây đàn guitar chính là người bạn gái của chàng. Thế mà tôi lại cứ tưởng... Ui cha, xấu hổ quá đi thôi...
- Ô... thì ra thế! Thế mà Diễm Trang cứ tưởng.. Tự dưng đôi môi tôi lại nở một nụ cười thật tươi. Hum... cũng không hẳn tươi hoàn toàn mà có thêm chút tí ngượng vì.. nghi oan ban nãy.

- Tưởng là anh có một cô bạn bằng xương bằng thịt phải không? Vũ cười trêu phá. Tôi nhìn chàng nhủ thầm: Xí, làm người ta buồn rùi không biết xin lỗi lại còn cười nữa chứ! Được rùi, bổn cô nương sẽ ghi nhớ món nợ này mà.
- Diễm Trang biết không! Vũ vừa vuốt lại mái tóc vừa kể: Hồi anh còn đi học, ngoài bài vở ra, anh chỉ biết đến mấy cuốn nhạc và cây đàn này thôi. Về vấn đề bạn trai, bạn gái gì gì đó. Thú thiệt, hồi ấy anh quê mùa lắm. Bạn bè cứ gọi anh là thằng cù lần.
Dzị là cù lần gặp cù lần rồi! Tôi mỉm cười khi nghĩ đến điều đó. Chàng có biết đâu trong lớp tôi cũng bị trêu là cù lần đó.
- À hay là Diễm Trang hát đi, anh đàn chịu không? Vũ chợt đề nghị.
Đang quê xệ mà lại kêu người ta hát thì hát làm sao được chứ. Vả lại, có hát được cũng không thèm hát vì ai biểu khi nãy làm cho tôi quê làm chi... Nghĩ vậy, nên tôi lắc đầu:
- Thôi đi, Diễm Trang hát hông hay đâu, mắc công lại phiền hai lỗ tai anh.
Năn nỉ mãi không xong, Vũ đành nói:
- Vậy thì để anh hát tặng Diễm Trang một bài nghen.
- Có một bài thôi sao?
- Tại anh hát ẹ lắm!
- Không sao mà, hát hay không bằng hay hát đó mà!
- Ừ, vậy thì anh hát có dỡ cũng đừng cười nghen. Tôi gật đầu. Đoạn Vũ ngồi xuống cạnh bên, so dây đàn rồi khe khẻ hát bài "Còn Chút Gì Để Nhớ".
Tôi không ngờ Vũ lại có một giọng hát trầm ấm và truyền cảm đến như vậy. Chợt nhớ lại lời giới thiệu của anh Minh, tôi nhủ thầm: Đúng là một cây văn nghệ có khác.

Vũ vừa hát vừa nhìn tôi. Ánh mắt chàng thật mềm mại, dịu dàng và trìu mến như chính giọng ca của chàng. Từng lúc, từng lúc, tôi như bị lôi cuốn hẳn vào trong ánh mắt và giọng ca đầy mãnh lực đó:
- Xin cảm ơn, thành phố có em! xin cảm ơn! một mái tóc mềm! Mai xa cách! Trên đường biên giới! Còn một chút gì! Để nhớ Để quên!
Tiếng hát chàng đã dứt thế mà dư âm ấy cứ còn quyện lấy trong tâm trí tôi. Những lời nhạc hay chính những tâm sự của kẻ sắp đi xa sao mà có một sức mạnh kỳ lạ để buộc tôi phải ghi khắc lấy, và tôi biết rằng, kể từ nay, trong tâm hồn nhỏ bé của mình, chất men tình ái đã bắt đầu ngâm ngấm.

Nghĩ đến ngày mai Vũ sẽ trở về với khói lửa chiến trường, lòng tôi chợt buồn đi hẳn. Chừng như đó cũng không là tâm trạng của mỗi riêng tôi, cho nên trong ámh mắt của chàng, tôi bắt gặp một thoáng buồn buông phủ. Vũ lẩn trốn, giấu diếm nó bằng cách dạo lên vài nốt nhạc bâng quơ. Chàng im lặng, lướt ngón tay trên phím đàn, cố đem lại những âm thanh tươi vui, nhưng chàng không thể giấu được tôi tất cả. Tôi nhìn thẳng vào gương mặt khôi ngô, đỉnh đạc của Vũ như đang vẽ lại vào lòng những nét đáng yêu đó. Tôi cũng không thể ngờ chính bản thân mình. Bấy lâu nay, ngoài sách vỡ và mớ truyện kiếm hiệp ra, tôi nào có biết gì về tình yêu. Thậm chí, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ biết rung động. Thế mà sự xuất hiện của Vũ đã làm thay đổi tôi hoàn toàn. Tôi không biết những gì mà tôi dành riêng cho Vũ có phải giống những gì mà nhỏ hHương và anh Minh giành cho nhau không. Nhưng có điều tôi tin chắc rằng, những mến yêu đó trong tôi chính là những rung cảm đầu đời, rất chân thành và trong trắng.

Hum... dù sao tôi cũng là một con bé đầy can đảm và nghị lực, tôi không muốn Vũ phải buồn trước phút chia tay. Vì ngày mai anh còn phải đương đầu với biết bao gian lao, hiểm trở. Hãy cứ để những nhớ nhung, muộn phiền lại cho người em gái hậu phương này cưu mang giùm cho. Tôi ráng nhỏ một nụ cười thật tươi, vổ tay reo lên:
- Anh Vũ hát hay ghê đi! Đàn cũng hay nữa! Mai mốt anh về, thế nào Diễm Trang cũng bắt anh dạy đàn cho Diễm Trang đó nghen.
- Sẵn sàng thôi, nếu như Diễm Trang không chê ông thầy này!
- Đâu có đâu! Vậy thì mình ngoéo tay hén...
Tôi thấy Vũ lại cười. Vẫn là nụ cười hiền lành như ngày nào gặp gỡ. Lòng tôi cảm thấy an tâm hơn.
- Suốt tuần qua, anh cám ơn Diễm Trang đã bỏ thời gian đư anh đi chơi đây đó... Anh sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian đó đâu!
Chợt nhớ ra câu nói bỏ dỡ của chàng hôm qua, nên tôi vội hỏi:
- Ừ đúng rồi! Hôm qua anh định nói chi với Diễm Trang đó?
Vũ cười ngượng ngùng, vò đầu hỏi lại:
- Hum... hông nói có được không vậy?
- Í đâu được! Nói nữa chừng rồi lại không chịu nói thì sao được chứ? Tôi giãy nãy lên. Sau một lúc lúng túng, Vũ trả lời trong nụ cười thoang thoáng:
- Thì anh định thú tội với Diễm Trang rằng, suốt mấy ngày qua, anh len lén theo Diễm Trang mỗi lúc tan trường đó mà!
- Ui cha! Thì ra anh theo dõi Diễm Trang hén! Anh xấu quá đi thôi. Mau, khai mau, anh đã thấy được những gì?
- Có thấy gì nhiều đâu? Vũ cười, hum... anh chỉ thấy Diễm Trang hay ăn hiếp Hương nè, Diễm Trang hay đạp xe đi la cà không chịu về nhà ngay nè, rùi thấy mấy quán ăn hàng lúc nào cũng có Diễm Trang viếng thăm nè...
- Ui cha! Anh này xấu quá đi. Được rồi, để Diễm Trang ngắt cho anh chết luôn nè! Xem thử anh còn dám theo dõi Diễm Trang nữa không. Tôi nhào đến ngắt bấu Vũ. Chàng vừa cười, vừa chạy toát ra ngoài. Chúng tôi rượt đuổi nhau quanh những gốc bưởi quằn trái. Tiếng cười vang dậy cả một góc trời.

Sau cùng, Vũ để cho tôi bắt được. Tôi ngắt chàng một phát vào tay. Nhưng Vũ lại bảo không đau, lại còn trêu tức tôi thêm. Thế là tôi vận đủ 12 thành phần công lực, sử dụng ngay món cửu âm bạch cốt trảo ghê hồn để cho chàng biết mùi lợi hại. Ngắt xong, tôi mới giật mình vì không ngờ mình lại lỡ tay để lại dấu vết trên tay chàng. Tôi cuống cuồng xin lỗi, thì Vũ cười thật hiền:
- Không sao! Anh muốn vậy mà! Để cho ngày mai khi ra xa trường, mỗi lúc nhìn thấy dấu vết này, thì anh lại nhớ đến Diễm Trang.
Tôi bẽn lẽn quay mặt đi hướng khác. Vũ lại ôm đàn hát to:
- Mai xa cách. Trên đường biên giới, còn một chút gì. Để nhớ để thương.
Ánh nắng chiều vàng óng bừng lên trong đôi mắt của chàng lóng lánh như những thông điệp của tình yêu. Tôi lại đón lấy một chùm hoa mận mới. Trong cơn gió nhè nhẹ man mác, làn hương ấy làm hồn tôi ngất ngây, say đắm.
Tôi dựng chiếc xe đạp bên lề đường rồi vội vàng kéo chiếc ghế đẩu nhập bọn cùng nhỏ Hương, nhỏ Khánh và nhỏ Chi bên chiếc bàn nhỏ của quán gỏi cạnh chùa Xá Lợi.
- Ui chu choa, cuối cùng thì nhà mi cũng đã chịu xuất hiện rùi siu? Tưởng ai bắt mất hồn của mi nên mi dẹp bọn ni qua một xó rùi chứ...
- Xí.... Tôi lườm nhỏ Chi, vểnh môi cãi lại - Chứ chứ cái gì hử? Chứ hông phải tại tụi bây dạo này thường hay rủ nhau đi ăn hàng một mình ên đó sao?
- Chi à, mi khỏi có lo đi.. Nhỏ Khánh xen vào - Nhỏ Trang đã bái Diệt Tuyệt Sư Thái làm xíu phò rùi thì sức mí mà còn ai dám bắt hồn hắn.

- Ây da, ây da... chưa chắc à... Bồ không nhớ cô nương Chu Chỉ Nhược sao? Cũng theo bà sư thái í đó, nhưng cuối cùng thì bị anh chàng họ Trương bắt mất hồn...
- Thui xin can, xin can! Nhỏ Hương cuối cùng cũng lên tiếng bênh vực tôi như mọi lần. Mí bồ sao mà ham cãi nhau quá hén... Vậy thì từ nay bớt ăn các loại cải đi nha! Đoạn chờ mí người kiu đồ ăn đó, định cãi nhau hoài siu???
Nhỏ Khánh và nhỏ Chi nhau nhau lên:
- Ui da, khách quen mà.
- Thì vẫn là mí dĩa gỏi đu đủ, với lại mí ly nước mía đó mà...
Đợi cho thằng bé đi khỏi, nhỏ Chi chồm đến tôi tiếp tục tra khảo:
- Nè, mí hôm rùi có tin gì mới kể nghe đi.
- Tin gì? Đâu có tin gì đâu?? Tôi tròn mắt.
- Xí.. còn giấu đến bao giờ nữa hở.
- Giấu chi chứ?
- Thì cái anh chàng hôm nào nhà mi dẫn đi xem văn nghệ đó mà??? Khai không? Không khai thì không cho ăn gỏi à??? Giờ thì đến phiên nhỏ Khánh. Nó còn nhại lại điệu bộ của tôi đêm đó:
- Diễm Trang xin giới thiệu, đây là Lan Chi, đây là Minh Khánh, còn đây là Hoàng Vũ.
Nhỏ Chi liền đứng ngay dậy đóng vai anh Vũ:
- Rất hân hạnh được biết Minh Khánh ạ!

Trông cái tướng của nó sao mà thấy ghét. Nó còn vẽ thêm cái màn cúi người hôn tay nhỏ Khánh làm cả tôi cũng phải phì cười theo chúng. Bọn quỉ này phá quá đi thôi.
- Tụi bây sao mà giàu óc tưởng tượng quá. Ta với người ta đâu có gì đâu? Tôi chống chế.
- Thì ai mà chả bắt đầu từ cái lúc đâu có gì đâu?? Nhỏ Hương ngứa miệng chen vào. Đã thế còn dám nhại lại giọng của tôi, khiến cho Lan Chi và Minh Khánh cùng bật cười. Tôi sượng đỏ cả mặt. Thế mà nhỏ Hương có chịu dừng đâu. Nó còn châm thêm:
- Mí bồ biết hông? Bữa hôm lên nhà chàng í đó... Hương liếc mắt nhìn tôi tinh nghịch, hai nhỏ kia nóng lòng hỏi dồn:
- Sao hả kể nghe coi??
- Kể đi Hương.
Tôi bấu tay nhỏ Hương. Nhỏ la oai oái:
- Ui da! Bớ người ta... có người giết tui bịt miệng nè...
- Cho mi chết luôn để chừa cái tật nói nhiều! Tôi vừa ngắt nhỏ Hương vừa mắng.
- Thui chít rùi! Cô nương Chu Chỉ Nhược nổi xung thiên rùi... Nhỏ Chi cười to... Phen ni thì phải kiếm gấp anh chàng Trương Vô Kỵ níu không thì nhỏ Hương chắc chết.
- Cả mi cũng chết luôn đó đồ quỉ chùa nè... dám phá ta hả?? Tôi chồm sang phía nhỏ Chi tấn công nó. Vừa lúc thằng bé trở lại với bốn dĩa gỏi trên tay.

- Ây da! Nước sôi! Nước sôi! Nó vừa la to vừa đặt mấy dĩa gỏi lên bàn.
- Nếu mà là nước sôi thiệt thì cho hai đứa bây chít chắc. Tôi gườm bọn chúng.
- Không đến nỗi hung dzữ dzị chứ? Nhỏ Khánh bụm miệng cười khúc khích.
- Cái đồ hung dzữ! Nhỏ Chi la lên.
- Hung dzữ thì sao chứ? Tôi chồm sang ngắt nó một phát.
- Hung dzữ tức là hung nhiều ui là nhiều, hung muốn chít người đó luôn. Nhỏ Khánh cười to giảng giải.
- Cho hai đứa bây thiếu nợ đó. Để bổn cô nương thanh toán xong mí dĩa gỏi này, công lực dồi dào thì sẽ cho hai đứa biết tay. Tôi buông tha nhỏ Chi rồi ngồi vào chổ của mình. Thế là bốn cô nương bắt đầu múa... đũa, thi triển tuyệt chiêu trong lãnh vực ăn hàng của từng người. Ừm... nói đến ăn hàng, tôi phải giới thiệu ngay nhỏ Minh Khánh kẻ được mệnh danh là Bà Chúa ăn hàng. Có thể nói rằng mọi nơi chốn lừng danh trên giang hồ ăn uống nhỏ Khánh đều rành một cây. Chứ cách vài ngày, nhỏ đó lại rủ bọn tôi đi thưởng thức những khám phá mới của nó. Gì chứ ăn hàng dĩ nhiên là tôi ủng hộ hết mình.
- Í chà, nhà mi ăn cay dữ rứa ta?? Nhỏ Hương nhìn vào dĩa của Lan Chi reo lên.

- Dzị là nó ghen một cây đó nghen... tôi trả đủa - Khổ cho chàng Lam rùi. Thương ai hông thương, đi thương nhầm bà La Sát thì có mà tự vận còn sướng hơn.
- Sức mấy tụi bây...! Nhỏ Chi khua đủa giảng giải, ăn gỏi đu đủ thì phải ăn cho cay mới đã, nhất là khi uống một ngụm nước mía vào thì ui... nhỏ kéo dài giọng... đã hết chổ chê.




- MỤC KHÁC
giới tính l Phần mềm l Xem bói l girl xinh vn l Game Hot l girl xinh l GIẢI TRÍ l Trà sữa l mẹo vặt l thủ thuật l sms l Cẩm nang l nhạc chuông l Đọc Truyện
Hosting By Xtgem.com
U-ON bonba9x