The Soda Pop
blogqn.wap.sh - Trang tải game, phần mềm ứng dụng và giải trí miễn phí!
BonBa9x.Wap.Sh
Thế Giới Giải Trí Cho Mobile
Cho Bạn Và Cho Tôi
Truyện thuật sống

28- Khoảnh khắc cảm thấy không thể hợp tác với người khác

. Nếu bạn đem niềm vui sướng nói với một người bạn, thì bạn sẽ nhận được hai niềm vui sướng; Nếu bạn đem nỗi buồn nói hết với một người bạn, thì bạn sẽ được san sẻ một nửa nỗi buồn.
. Bạn dắt tay tôi, tôi dắt tay anh ta, anh ta dắt tay bạn, tất cả thế giới này sẽ thuộc về chúng ta.

Không thể hợp tác với người khác thường biểu hiện ở hai mặt:
Một là về tình cảm không thể chung sống hài hòa với người khác, không thể vui vẻ chan hòa, thắm thiết gắn bó. Trong ấn tượng của người ta, bạn chỉ có hình ảnh thờ ơ và sầu muộn, lạnh nhạt và hiểm ác. Sau khi người ta sống chung với bạn một vài lần, bèn cảm thấy cùng chung sống với bạn chẳng có ý nghĩa gì, do đó chia tay với bạn và sẽ không đi lại, giao tiếp với bạn nữa.
Hai là về công tác không thể hợp tác vui vẻ với người khác, không thể đồng tâm nhất trí cùng chung hoàn thành một sự nghiệp nào đó. Bạn luôn ấp ủ tâm lý chống lại và đối kháng, phương thức tư duy của bạn không ăn khớp với người khác, không hỏi đầu đuôi xuôi ngược, bạn một mực giữ ý kiến phản đối, như là trời sinh ra đã ở phái phản đối rồi.
Có hai phương diện này không thể hợp tác với người khác, do đó bạn chỉ sống cô độc, chỉ có buồn tẻ, chỉ có buồn rầu, chỉ có thất bại.
Con người vốn là động vật hợp thành bầy. Mà bạn lại không thể dung hòa vào quần thể này, vẫn cứ lạnh nhạt và sầu muộn xa rời ở ngoài quần thể, không còn nghi ngờ gì nữa, quần thể này cũng sẽ có thể vứt bỏ bạn, ném bạn vào một xó cô đơn hiu quạnh. Bạn sẽ rơi vào một thế giới không có tình cảm.
Trên đường đời, một đời người không có tình cảm sẽ là một đời người
ra sao.
Không máu không thịt, chỉ một bộ xương.
Bạn sẽ không có bạn bè, không có tình hữu nghị, không có được cái ấm áp của nhân gian. Còn bạn bè và hữu nghị có ý nghĩa gì đối với đời người.
Peigen nói: "Người không có bạn bè chính là người tự cắn rứt tâm linh của mình".
Vị vĩ nhân này lại nói: "Tác dụng vô cùng đặc biệt của tình hữu nghị là: Nếu bạn đem niềm vui sướng nói với một người bạn, thì bạn sẽ nhận được hai niềm vui sướng; Nếu bạn đem nỗi buồn nói hết với một người bạn thì bạn sẽ được san sẻ một nửa nỗi buồn. Cho nên hữu nghị đối với đời người thật giống như hòn đá thử vàng mà các nhà luyện kim cần tìm, nó vừa có thể làm cho vàng tăng gấp bội, lại có thể làm cho kim loại đen thành vàng".
Về tình cảm không thể hợp tác với người khác cũng phần lớn phản ánh trên công tác cũng không thể hợp tác với người khác được. Mà trong đời hầu như không có công việc gì có thể thật sự chỉ một người độc lập hoàn thành. Ðành là bạn không thể hợp tác với người khác trong công tác, kết cục của bạn chỉ có thể là bị đồng nghiệp vứt bỏ, bị cấp trên gạt khỏi. Bạn chỉ có
thất bại.

Vì sao không thể hợp tác với người khác?
Bởi vì bạn chỉ quan tâm mình, không quan tâm người khác. Trong lòng bạn lúc nào chỗ nào cũng chỉ nghĩ đến sự tồn tại của mình, lợi ích của mình, danh phận của mình, tất cả mọi thứ của mình. Chỉ vì tất cả của mình mà lạnh nhạt vô tình, không tiếc hy sinh tất cả của người khác. Khi có thể kiếm lời là bạn lăn xả vào, gạt đạo đức, chính nghĩa, tình bạn sang một bên. Như thế, bạn làm thế nào có thể hợp tác với người khác được nữa?
Bạn có thể hỏi vặn lại: thiên hạ có mấy người không vụ lợi? Chẳng phải là đã có kết luận có quyền uy đã nói, từ góc độ sinh vật học để hiểu, phải chăng chủ nghĩa lợi tha chân chính không tồn tại?
Nhưng, nếu bạn lấy đó làm căn cứ mà tư lợi đến mức chỉ lăn xả vào tư lợi không biết đến người khác thì bạn đã hạ mình xuống đến tầng nấc của động vật bình thường. Bởi vì con người tất nhiên mang tính xã hội, mang theo văn minh, mang theo đạo đức. Bất kể bạn hiểu như thế nào hoặc chửi rủa tính xã hội, văn minh, đạo đức, gọi chúng là giả dối đến mức nào, nhưng bạn không thể phủ nhận được chúng đều là những tiêu chí đối xử của con người, là cái khác biệt của người với động vật. Nếu bạn vứt bỏ những cái đó, thì bạn chỉ có thể đi vào hàng ngũ của giới động vật không thể hợp tác được với người.
Không thể hợp tác với người, có thể do tính tình của bạn kỳ quặc đưa đến. Bạn vẫn luôn không ăn khớp với mọi người, bạn suốt ngày nhăn nhó, bạn thích cái mà người khác ghét, bạn ghét cái mà người khác thích. Bạn lấy cái người khác cho là sai làm đúng, bạn lấy cái người khác cho là đúng làm sai. Bạn không hiểu rõ người khác, không châm chước người khác, người khác cũng không hiểu rõ bạn, không châm chước bạn. Bạn chỉ đành lánh xa mọi người, lìa bạn bè ở lẻ một mình.
Có lẽ bạn tự cho mình là người đời đều ngủ hết chỉ có một mình mình thức, tự cho mình là con hạc đứng giữa đàn gà, cho là có tài không gặp vận, cho là không có đất dụng võ, cho là mình phải giấu tài không hợp tác với người. Nhưng, không biết bạn đã từng kiểm tra cẩn thận lại mình chưa? Ðứng trước gương để nhìn lại mình một cách đến nơi đến chốn chưa? Chân tài thực học của bạn rút cuộc là cái gì? Ðại chí đại lược, năng lực đặc biệt của bạn cụ thể ở chỗ nào? Nếu như bạn không thể trả lời hoàn toàn đúng trọng tâm những vấn đề này thì tất cả rất có thể là ảo giác của bạn, nhìn trăng dưới nước, hoa trong gương mà thôi.

Bạn nên biết rằng ngày nay đã là thời đại điện tử, tin học, không phải là thời đại người oan ức chỉ biết kêu rên, bất cứ ai đều có thể trổ hết
tài năng.
Một nguyên nhân khác của việc không thể hợp tác với người khác là bạn chủ quan võ đoán, như ngựa thần bay, đi lại một mình, lão luyện nhất thiên hạ. Bạn không xem người khác ra gì, bạn vẫn cho rằng ý kiến của người khác không đáng để ý tới. Không biết trời cao đất dầy. Không biết ngoài trời còn có vũ trụ bao la. Bạn không chịu phục người khác, thì người khác sẽ không thể chịu phục bạn rồi.
Phương thức tư duy của bạn là ngược hướng, từ trước đến nay không muốn phục tùng.
Kỳ thực bạn luôn mang tâm lý có tính đối kháng, chỉ dùng phương thức tư duy nghịch hướng một chiều, về phương diện phán đoán sai lầm đối với sự việc và dùng hành vi sai lầm, kỳ thực không có sai khác bao nhiêu so với phục tùng mù quáng, từ một cực đoan này đi đến cực đoan khác mà thôi. Với cái trước dẫn đến không thể hợp tác với người khác, với cái sau dẫn đến đầu óc mọc trên đầu người khác đã làm mất nhân cách, bị người ta khinh thường. Cả hai cái đều có kết cục không hay.
Ðể sinh tồn tốt hơn, để thành công, bạn cần phải khắc phục khiếm khuyết không thể hợp tác với người khác.
Ðổi đi một vị trí, bạn đứng trên lập trường của đối phương hợp tác với bạn để xem xét lại bản thân bạn để cho ?đối phương? mà bạn thiết tưởng đặt mình vào sắm vai để bình luận và phê phán, hiệu chỉnh lại lời nói và việc làm của bạn, bạn sẽ có thể bừng tỉnh ngộ. Vốn những người ở dưới gầm trời này chỉ có khi hợp tác với người khác mới có thể tồn tại, mới có thể
phát triển.
Nước trong biển cả cuồn cuộn trào dâng, khí thế mạnh mẽ, nhưng bất kỳ một giọt nước nào trong đó chỉ cần vừa thoát khỏi biển cả thì ngay tức khắc sẽ bị biến mất không bao giờ thấy nữa, không tỏ ra được một chút sức mạnh nào, càng không có khí thế gì.
Suy nghĩ nhiều đến chỗ yếu của mình, ít khoe khoang chỗ mạnh của mình, xem xét nhiều hơn chỗ mạnh của người khác, ít chỉ trích chỗ yếu của người khác là một trong những hành vi hợp tác thoải mái với người khác.

Hãy thay người khác suy nghĩ, hy sinh một chút thời gian và tinh lực, chia sẻ một ít nỗi ưu sầu của người khác, giơ bàn tay viện trợ ra, hãy phát ra một phần lòng yêu mến, hãy phát ra một chút lòng từ thiện, hãy phát ra một chút lòng trắc ẩn đối với người khác. Bạn sẽ tương tự cũng nhận được sự giúp đỡ của người khác, lòng yêu mến của người khác. Người ta cũng vui vẻ suy nghĩ thay cho bạn, hy sinh thời gian và tinh lực cho bạn, chia sẻ nỗi ưu sầu của bạn. Như vậy mọi người cùng giúp đỡ, cùng yêu thương lẫn nhau, không phải là hợp tác thành công đó sao?
Bạn phải thường xuyên tìm hiểu thế giới bên ngoài bạn đã không còn là kiểu dáng ngày xưa nữa. Con người đã biến đổi, sông núi cũng đã biến đổi. Mọi cái của thế giới đã thay đổi nhiều trong chốc lát. Bạn không nên dùng cái nhìn hữu hạn của bạn, năng lượng hữu hạn, thông tin hữu hạn để đo lường thế giới. Dùng cái thước mét nhỏ con con kia trong tay bạn làm sao đo lường nổi chiều dài và chiều rộng của không gian vũ trụ? Khi bạn đang suy nghĩ như thế, bạn sẽ tự nhiên nghĩ đến những người ngoài bạn, cùng hợp tác với những người ngoài bạn nhé. Các bạn sẽ hợp tác thành công.
Bạn dắt tay tôi, tôi dắt tay anh ấy, anh ấy lại dắt tay bạn, tất cả thế giới này sẽ thuộc về chúng ta.

29- Khoảnh khắc chỉ trích người khác

. Hiểu rõ và khoan dung là chất làm trơn quan hệ giữa người với người. Trong người người lớp lớp có nó, mọi đường đều thông suốt, tâm tình mọi người đều thoải mái, sự nghiệp hưng vượng, phát đạt, tiền đồ sáng sủa.
. Không đàm tiếu cái kém của người khác, không ỷ vào thế mạnh của mình.

Công khai trách người, bí mật trách mình là một trong những nhược điểm của nhân tính.
Nếu bạn thuộc loại người lắm điều, thì cái mồm của bạn hầu như trời sinh ra là chuyên dùng để quở trách và đàm luận người khác. Hôm nay nói Trươnng Tam như thế này không được, ngày mai nói Lý Tứ như thế kia không tốt. Lúc thì nói với Trương Tam rằng Lý Tứ không có năng lực, lúc lại nói với Lý Tứ rằng Trương Tam trình độ kém. Hoặc là lại nói Vương Ngũ hôm qua đánh vợ. Bạn nói chuyện với người khác, hầu như mỗi lần đều xuyên suốt một chủ đề chung là trách móc, chê bai người khác, khoe khoang, thổi phồng mình. Nhìn người như bã đậu phụ, nhìn mình như một đóa hoa.
Nếu như người ta không nán chịu để nghe bạn nói tràng giang đại hải, hoặc giữa chừng ngắt lời bạn hoặc tỏ ra không thích nghe những chuyện này của bạn, thì bạn trong nháy mắt đã đi đến nơi khác nói xấu anh ta rồi.
Khi bạn cùng với hai ba người lắm điều (kể cả đàn ông, đàn bà) cũng thường có những câu chuyện như thế. Ngoài ra, các bạn sẽ nói gì đến cùng đi với nhau, sức gắn bó sẽ không tồn tại nữa. Thường thường khi họp để thảo luận, bạn không phát biểu nổi, chỉ có khi chỉ trích người khác, đàm luận người khác mới nói sắc như dao, chọc đến mọi chỗ. Tài nói của bạn, cái tinh nhanh và dí dỏm của bạn hầu như chỉ khi châm chọc, chế giễu hoặc đào bới nỗi khổ của người khác mới biểu hiện ra.
Bạn cần phải cảnh giác, bạn có thiếu sót như thế bạn sẽ trở thành cái bia chung! Bạn chỉ trích tất cả mọi người, bạn chỉ sướng chỉ trích người khác, thế thì tất cả mọi người đều quay lại chỉ trích bạn. Ví như trước Trương Tam bạn chỉ trích Lý Tứ, trước Lý Tứ bạn lại chỉ trích Trương Tam, tất nhiên sẽ có ngày nào đó Trương Tam và Lý Tứ liên hợp lại để chỉ trích bạn. Bạn ngoài sở trường chỉ trích người tốn công vô ích này ra, bạn sẽ trở thành một người không có một năng lực gì hết.
Nếu như bạn hay lòe thị phi (phải trái), sau lưng hoặc đối diện người khác động một tí thì trách người, thì bạn sẽ gây ra hiện tượng không đoàn kết ở xung quanh, sức lực chủ yếu của bạn, đại bộ phận thời gian của bạn đều sẽ tiêu phí vào trong tranh chấp nhân sự cực kỳ vô nghĩa, tình cảm của bạn sẽ suốt ngày từ sáng đến tối, quanh năm suốt tháng đều buồn phiền vì những tranh chấp nhân sự không bao giờ ngớt này. Bạn đâu còn sức lực và tâm tư để làm cho sự nghiệp nữa?
Thiếu sót này của bạn xét đến cùng đương nhiên cũng là một loại thiếu sót của tâm tính. Loại tâm tính không tốt này dựa trên cơ sở hai tâm lý sai lầm: tâm lý hí hửng khi thấy người khác gặp nạn và tâm lý khoe khoang mình. Bạn chỉ thích nhìn thấy hoặc nghe thấy những thiếu sót, thất bại hoặc tai họa của người khác, mà không hào hứng ưu thế và thành công của người khác. Thế là bạn chỉ chọn lựa thiếu sót của người khác để say sưa trò chuyện, mà không hề nói đến những chỗ mạnh và thành công của người khác. Khi quở trách người khác không phải, bạn sẽ có một niềm vui vẻ và hưng phấn về tâm lý. Bạn cũng sai lầm tự cho là bạn có thể thông qua trách mắng người khác mà có thể có tác dụng gián tiếp đề cao bản thân mình. Bạn quở trách mỗi một điểm không đúng nào đó của người khác thì hầu như là ở điểm đó bạn chính là đã tài giỏi hơn người rồi.
Nên biết rằng hai loại tâm lý này đều là lòng dạ của kẻ tiểu nhân đê tiện và ngu xuẩn. Bạn hí hửng trước tai họa của người khác, thì người ta sẽ có thể đối với bạn ra sao? Liệu bạn thật sự có thể thông qua hạ thấp người khác để nâng cao mình được không? Cho dù mục đích này của bạn nhất thời đạt được, người ta lại không thể theo cách của bạn để quật ngã bạn chăng?
Bạn đã nghĩ đến chưa? Khi bạn quở trách người khác, cảm giác của người khác ra sao? Tâm lý của anh ta lại không khó chịu chăng? Liệu có mấy người có khả năng có thiếu sót thì sửa, không có thì sẽ gắng gỏi thêm? Ngược lại có không ít người đối với việc quở trách của người khác, nếu có thiếu sót thì cố sức bào chữa, mà không có thì rất đỗi giận dữ. Chỉ trích người khác có lợi gì cho bạn? Anh ta không hận bạn chăng? Có người thậm chí vì một lời chỉ trích không thật của bạn mà hận bạn suốt một đời!
Ðương nhiên, bạn có thể là một người thành tâm thành ý, một người lương thiện, là người rất có trách nhiệm đối với người khác, ý quở trách người khác chỉ để thôi thúc họ hướng thiện. Cho dù như vậy, khi quở trách người khác, bạn cũng cần phải thật sự làm cho người bị quở trách hiểu rõ lòng chân thành và ý tốt của bạn mới được. Nếu không thì lòng chân thành và ý tốt của bạn có thể bị hiểu nhầm là giả dối và ác ý. Bạn hết lòng khuyên nhủ nói ra những điều tâm huyết, lại bị xem như nước rau dền. Như thế, bạn vẫn chưa làm được trách nhiệm thúc đẩy người ta hướng thiện.
Cho dù người bị quở trách đã hiểu rõ thành ý của bạn. Nhưng, trong nhân tính có nhược điểm bao che khuyết điểm, thiếu sót, sợ mất thể diện. Phải chăng bạn nên lùi lại một bước, sắp xếp làm sao tránh được cái nhược điểm này của nhân tính? Chỉ có vừa không làm mất sĩ diện lại có thể làm cho anh ta tiếp nhận thành ý của bạn, mục đích của bạn mới có thể đạt được thật sự. Như thế thì phương pháp thao tác cụ thể của bạn khi quở trách người khác không thể không thận trọng được! Nếu không thì hiệu quả của việc quở trách so với không quở trách sẽ càng kém hơn. Cho nên, người Trung Quốc xưa đã đem ?không đàm tiếu cái kém của người khác, không ỷ vào thế mạnh của mình? làm điều tín ngưỡng để lập thân xử thế.
Không đàm tiếu cái kém của người khác, không chỉ là để mình tránh những phiền não không cần thiết và tranh chấp nhân sự, cũng có thể tránh hiện tượng không đoàn kết trong đoàn thể, hơn nữa cũng chiếu cố đến danh dự của người khác, không mang lại phiền não không cần thiết cho người khác.
Tìm thiếu sót của người khác, quở trách người khác, không bằng phát hiện thiếu sót của mình, quở trách mình. Càng không bằng phát hiện ưu thế của người khác, ca ngợi người khác.
Chỉ trích người khác không bằng đi tìm hiểu người khác, hiểu rõ người khác, tha thứ và khoan dung người khác. Trên đời có mấy người được mười phân vẹn mười? Ai không có thiếu sót, tại sao lại cứ phải bíu lấy thiếu sót của người khác mà không nhìn thấy anh ta vẫn còn có nhiều ưu điểm nữa?
Trong quần thể người, việc hiểu rõ và khoan dung so với bất cứ cái gì đều quan trọng, nó là chất làm trơn quan hệ nhân tế (quan hệ giữa người với người). Trong người người lớp lớp có nó, mọi người đều thông suốt, tâm tình mọi người đều thoải mái, sự nghiệp hưng vượng, phát đạt, tiền đồ sáng sủa. Còn khắc nghiệt và trách móc là con hổ chặn đường của quan hệ nhân tế, một khi nó làm loạn thì lòng người tan tác, chia năm xẻ bảy, đấu đá nhau ngấm ngầm và công khai, tràn ngập mùi thuốc súng, tâm tình mọi người đều căng thẳng, tinh thần chán nản, sự nghiệp thất bại hoàn toàn.
Những sự việc của hai mặt chính diện và phản diện như thế, bạn lúc nào cũng có thể đưa ra hàng loạt. Ðương nhiên, chúng ta mong muốn phát triển ý nghĩa chính diện, hiểu rõ người, khoan dung người, không muốn chỉ trích người, xoi mói người khác.

30- Khoảnh khắc nhìn thấy đồng nghiệp thất bại

. Bạn thành công và anh ta thất bại đều đứng trên cùng một khởi điểm của tương lai, bạn thật ra không nhiều hơn anh ta nửa giờ đồng hồ.
. Ở một khoảnh khắc nào đó của tương lai, bạn có thể xông lên trước anh ta, cũng có thể tụt lại sau anh ta.

Cùng là người quen, lại cùng công tác trong một công ty hoặc một cơ quan, giữa họ với nhau trên các mặt công tác, sự nghiệp, tình yêu, hôn nhân v.v..., trên thực tế đều tồn tại tâm lý cạnh tranh với nhau, cùng đua nhau leo lên cao. Mà lòng hiếu thắng, ai ai cũng đều có. Mình đã thành công, có hạnh phúc tất nhiên sẽ tự thấy vui vẻ.
Không biết bạn đã từng nghĩ đến chưa, khi bạn vui mừng vì sự thành công của mình, thì tâm tình của những người không bằng bạn, những người thất bại, trong các đồng nghiệp của bạn sẽ như thế nào? Chỉ vẻn vẹn có ngưỡng mộ và chúc mừng chăng?
Bạn đối xử với thất bại của đồng nghiệp như thế nào? Nhìn thấy sự nghiệp của đồng nghiệp không thành hoặc công tác bị hỏng, hoặc tình yêu không đạt, hôn nhân thất bại, trong tiềm thức của bạn, biểu hiện của bạn, ngôn luận và hành động của bạn là vui vẻ sung sướng, hớn hở vui tươi đi bàn tán và bình phẩm với người khác chăng? Hay là bề ngoài thì đồng tình quan tâm, nhưng ngấm ngầm lại vui sướng vì anh ta không bằng bạn? Hay là đồng tình trắc ẩn, giơ tay viện trợ chân thành ra?
Nếu như bạn có tầm nhìn ngắn ngủi, lòng dạ hẹp hòi sẽ có thể vui mừng khi thấy người khác gặp nạn. Như thế thì thành công của bạn sẽ là hoa quỳnh vừa nở đã tàn, bạn mạnh hơn người là ngắn ngủi, bạn sẽ gây nên sự đố kỵ và gai mắt của người khác. Thế là mọi khó khăn trở ngại cố ý làm khó cho bạn và bày đặt ra cho bạn sẽ lũ lượt kéo đến.
Nếu bạn tâm lý lành mạnh, đức hạnh thanh cao, mà lại có tầm nhìn xa, bạn tất nhiên sẽ dùng thái độ sau, tức thái độ đồng tình, thái độ giúp đỡ chân thành. Bạn sẽ dùng ánh sáng của mình tỏa ra để chiếu sáng người khác, để cho người khác cùng chung hưởng vui thích thành công của bạn, hãy để cho người khác cũng cùng với bạn bước lên con đường ở phía trước.
Bạn nên biết rằng, một người gặp phải thất bại và bất hạnh hoặc khi dấn thân ở chốn nghịch cảnh, cái cần nhất là hữu nghị, là hiểu rõ, rất cần có người khác giúp đỡ anh ta giải ưu thoát nạn, vượt qua chỗ khó khăn. Lúc này, bạn là một người tạm thời mạnh hơn anh ta, bạn là một người thành công, mảy may không lấy thành công để tự kiêu ngạo, mảy may không xem nhẹ anh ta, không lạnh nhạt với anh ta, lại còn chân thành đồng tình thương hại anh ta, chân thành hiểu và giúp đỡ anh ta, anh ta sẽ phát ra lòng cảm kích bạn từ đáy lòng, thậm chí suốt đời không quên. Hoạn nạn biết chân tình chính là chỗ này đây.
Họa, nơi phúc dựa dẫm; Phúc, nơi họa ẩn náu.
Bất cứ sự thành bại được mất của người ta đều là tạm thời, tương đối. Trên đời không tồn tại thành công tuyệt đối vĩnh viễn và thất bại tuyệt đối vĩnh viễn.

Lúc này, bạn thành công anh ta thất bại, tương lai hoàn toàn có thể bạn thất bại anh ta thành công. Lúc này bạn thành công anh ta thất bại, bạn chân thành hiểu anh ta, giúp đỡ anh ta, ngày khác bạn thất bại anh ta thành công, bạn đương nhiên cũng có thể nhận được sự cảm thông và giúp đỡ của anh ta. Chỉ có mong được một quan hệ nhân tế cân bằng hài hòa như thế, mọi người cùng hiểu nhau, cùng giúp nhau, mới có thể tránh được nhiều điều phiền não và đau khổ không cần thiết, trên đường đời bạn mới có thể càng đi càng rộng rãi thênh thang, càng đi càng khoan khoái dễ chịu.
Huống hồ, bản thân sự thành công lúc này của bạn, làm sao biết được trong đó không đang ẩn chứa nhân tố thất bại? Ví như hiện tại nhìn thấy một lần yêu đương hạnh phúc, sao biết được không phải là bắt đầu một lần hôn nhân bất hạnh? Thuốc nổ được phát hiện, nó có thể tạo phúc cho loài người, nó cũng có thể mang lại nỗi thảm họa khôn cùng cho loài người. Những việc vui quá hóa sầu hàng ngày đều xẩy ra. Thất bại lúc này của anh ta sẽ là cái gốc thành công của anh ta. Mất cái nhỏ có thể được cái lớn hơn. Tái Ông mất ngựa chưa hẳn là việc xấu? Vô số người thành công đều xuất phát từ thất bại.
Nếu như bạn đem thành bại được mất đặt lên chiếc thuyền thời gian để cân thì có thể lĩnh hội thấu triệt hơn nó có ý nghĩa gì đối với cuộc đời, từ đó hiểu được rõ ràng hơn bạn nên đối xử như thế nào với đồng nghiệp thất bại.
Tất cả mọi thành bại được mất của đời người, thực chất đều là sự thuyết minh sinh mệnh của quá khứ, đều là sự tồn tại đã rồi, đối với sự tồn tại hiện tại và sự tồn tại tương lai thật ra không phát sinh ý nghĩa trực tiếp. Tương lai của tất cả mọi người đều là một ẩn số, một khoảng trống rỗng, đều dựa vào tương lai của người ta miêu tả và bổ sung.
Ở đây, bạn thành công và anh ta thất bại đều đứng trên cùng một khởi điểm của tương lai. Bạn thật ra không nhiều hơn anh ta nửa giờ đồng hồ. ở một khoảnh khắc nào đó của tương lai, bạn có thể xông lên trước anh ta, cũng có thể tụt lại phía sau anh ta, kết quả hoàn toàn phụ thuộc vào cách hành động của bạn và anh ta. Trong khoảng thời gian này, thành công có thể thành chiếc ?ba lô? của bạn làm vướng víu bạn, dính dáng đến bạn, làm cho bạn không có cách gì bay lên. Thất bại có thể thành động lực của bạn, thôi thúc bạn tự đổi mới, thôi thúc bạn vùng lên. Bạn và anh ta hoàn toàn bình đẳng, khó phân biệt cao thấp. Cạnh tranh và hợp tác của các bạn sau này vẫn như những ngày đã qua bạn không thể một chút nhẹ nhàng hơn anh ta.
Chỉ có khi bạn hiểu rõ quan hệ thành bại và thời gian, quan hệ của bạn với người thất bại như thế, bạn mới có thể chân thành chung sống với người đồng nghiệp thất bại, chân thành hiểu rõ và hợp tác, tự nhiên không tồn tại một chút giả dối và kiểu cách, càng không thấy kiêu ngạo và thanh cao. Tiền đề lớn nhất thực hiện tâm trạng này là bạn vẫn nhìn về tương lai, vẫn chỉ xem thành công là hòn đá tảng, xem là một tiết mở màn, vẫn mong đợi màn kịch hay của mình đang ở phía trước. Chỉ khi thấy bạn chân thành như vậy, người đồng nghiệp thất bại mới có thể thật lòng ngưỡng mộ bạn, chúc mừng bạn.
Do tâm lý tự tôn mãnh liệt,do quan niệm sĩ diện mạnh mẽ, anh ta với tư cách là người thất bại có thể gai mắt lòng trắc ẩn và thương hại của bạn, không thèm muốn sự viện trợ của bạn. Bất kể bạn là chân thành hoặc giả dối, cũng bất kể quan hệ trước đây của các bạn ra sao.
Thậm chí khi bạn và anh ta thuộc hoàn cảnh như nhau, địa vị ngang nhau, anh ta quan hệ với bạn rất tốt, đi lại thân thiết, một khi bạn thành công anh ta thất bại, một khi anh ta cảm thấy bạn địa vị cao hơn anh ta, anh ta sẽ không còn xem bạn là bạn bè nữa, dần dần xa rời bạn. Tôi có một bạn học thời học Trung học phổ thông cực kỳ tốt; sau khi tốt nghiệp anh ta làm công nhân, còn tôi là giáo viên trường dân lập, quan hệ của chúng tôi rất thân thiết. Nhưng về sau này tôi vào đại học, còn anh ta vẫn làm công nhân, tôi tự đáy lòng không có chút gì coi khinh anh ta, nhưng anh ta từ sau khi tôi vào đại học thì có ý xa rời tôi, không đi lại với tôi nữa. Tôi viết thư cho anh ta, anh ta không viết thư lại, sau khi nghỉ học tôi đến nhà anh ta, thì anh ta đã thay đổi nhiệt tình trước đây, tỏ ra xa lạ và lạnh nhạt.
Ðối với những người như thế, một là hiểu họ, hai là vẫn như trước đây gần gũi anh ta, giống hệt như khi các bạn chung sống với nhau trước đây. Hoặc là ngấm ngầm giúp đỡ anh ta mà không để lộ ra dấu tích. Lòng chân thành của bạn cuối cùng chắc chắn có thể làm anh ta cảm động, cảm hóa được anh ta.




- MỤC KHÁC
giới tính l Phần mềm l Xem bói l girl xinh vn l Game Hot l girl xinh l GIẢI TRÍ l Trà sữa l mẹo vặt l thủ thuật l sms l Cẩm nang l nhạc chuông l Đọc Truyện
Hosting By Xtgem.com
U-ON bonba9x